Nhật ký trong trại phần 1 - Mở Đầu

Nhật ký trong trại phần 1 - Mở Đầu

Đọc được 1 câu chuyện hay ho, để không quên cũng không mất công tìm mỗi lần muốn đọc cũng như có cơ hội chia sẻ đến những ai chưa có cơ hội tiếp cận.
Cảm ơn người viết truyện. Thực sự không biết tác giả sẽ đặt tựa đề cho những dòng viết của mình là gì, nhưng xin phép tác giải để tôi có thể đăng lại trên blog của tôi câu chuyện của tác giả dưới tên “Nhật ký trong trại

Nhật ký trong trại phần 1 - Mở Đầu

Tác giả: Quân

Cuộc sống trong tù như thế nào…chắc hẳn mọi người đều thắc mắc. Cậu chuyện có thật của 1 thanh niên từng trong trại giam dưới đây sẽ giải đáp cho mọi người.
Review - Nhật Ký Trong Trại
Hôm nọ mình có chia sẻ về hoàn cảnh của mình tuổi trẻ có chút nông nổi vấp ngã nên làm phát bản án 7 năm đập vào mặt, trên bài viết ấy khá nhiều bạn muốn mình review lại khoảng thời gian và những điều mình đã trải qua trong trại, nên hôm nay mình quyết định sẽ viết bài về những gì mình đã trải qua theo cảm nhận cá nhân của mình. Mọi chuyện mình sẽ cố gắng kể một cách đầy đủ, súc tích nhưng ngắn gọn nhất. Do time đi làm khá là thất thường nên một tuần mình sẽ viết được 1 - 2 phần nên mọi người thông cảm cho mình nhé. Vì bài này có một số vấn đề nhạy cảm nên mình sẽ chỉ đề cập tới những vấn đề chính, một số góc khuất, một số điều thuộc dạng bí mật ( do mình vô tình được biết chẳng hạn ) thì xin phép cho mình nói qua, có thể sẽ là tránh đề cập đến nếu nó quá nhạy cảm… Và cuối cùng, tuy rất hay tỏ vẻ văn vẻ nhưng văn của mình thì được trên 4 phẩy thôi nên mọi người đừng chê.
Phần 1 - Mở đầu
Hẳn là nhiều người tự hỏi, tại sao một sinh viên như mình lại bước chân vào cánh cửa trại giam nhỉ.? . Mình là 1 sinh viên bước chân từ tỉnh lẻ lên Hà Nội cách đây mười mấy năm, cái thời điểm mà internet bùng nổ như một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và mình từ bé có một niềm thích thú mãnh liệt với chiếc máy tính và mạng internet. Những năm cấp 3 - tức là tầm 2004 - 2005 mình tiếp cận với internet, và thật sự bất ngờ khi thấy những đứa bạn mình làm được những trang web cá nhân với nội dung chia sẻ nghe nhạc và giới thiệu bản thân. Mình thật sự bị cuốn hút rồi bắt đầu lên Google để tìm hiểu ( thời đó mình cũng hay đọc echip, tạp chí vi tính… Nên cũng sớm biết đến Google ) từ những trang web html với mẫu có sẵn chạy trên những tên miền ( domain) miễn phí. Nhận được những lời khen ngợi từ bạn bè mình cảm thấy thật hãnh diện và vui sướng … Cứ thế, mình lao đầu vào thế giới ảo, nơi mình được mọi người khen ngợi, tung hô… Nơi mình được thể hiện cái tôi của mình - nó khác xa với con người thật của mình - ít ra ngoài, ít tiếp xúc giao tiếp với người lạ, thậm chí là ít nói, lầm lỳ ( theo nhận xét của nhiều người).
Cho đến 1 ngày mình muốn làm 1 trang web thật sự tâm huyết, mình quyết định tìm hiểu làm gì để có một cái tên miền .com theo ý mình, rồi mình Google tìm mọi cách cho đến 1 hôm mình đọc được một bài viết hướng dẫn mua tên miền bằng thẻ tín dụng c.h.ù.a. Mình say mê đọc và nó trở thành một từ khóa Google cả tuần đấy của mình. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời mình lập được nick trong một diễn đàn UG - (underground ) là C…chua.biz trong một lần open reg nick hiếm hoi sau cả năm hoạt động. Mình bắt đầu choáng ngợp với những thứ ở trong diễn đàn này, người ta chỉ cho nhau từng thứ, từng thứ nhỏ nhất để sử dụng bất hợp pháp những chiếc thẻ tín dụng mua được, xin được một cách khá dễ dàng… Bạn cứ tưởng tượng trên Voz có phát card đt thì trên đó có phát thẻ tín dụng .. Hàng ngày có vô số bài viết, lượng thẻ phát ra cả nghìn một ngày - dù chất lượng không tốt lắm nhưng với những thành phần tập tọe như mình thì nó là cả một biển tài nguyên.
Mình mất 1 năm để nghiên cứu, học hỏi từ các thành viên khác
… Khi đó, cái mục tiêu mua cái host, cái tên miền để làm web tự dưng nó thành cái mục tiêu buồn cười, giống như kiểu trẻ con hay ước lớn lên làm chú cảnh sát, làm bác sĩ hay làm phi công ấy… Lớn lên nhiều người thấy nó hơi buồn cười. Mình cũng vậy, khi làm được rồi thấy nó khá nhảm nhí ( ngày xưa, mình từng ước mơ làm công an mạng )
Ở trong diễn đàn này, mình thấy các pro hay khoe về những chiếc điện thoại mới, những chiếc laptop thời thượng, những bộ quần áo giày dép hàng hiệu… Nó khiến mình cũng thèm khát và rồi mình bắt đầu thử.
Kỷ niệm đầu tiên của mình là 1 đôi giầy supra lại còn miễn thuế từ US trị giá gần 100$. Bạn phải hiểu toàn đi giày 150 - 200k khi đi đôi giầy này nó sẽ cảm giác khác ntn. Và khi xỏ đôi giầy này vào chân. Mình không nghĩ nó sẽ thay đổi toàn bộ cuộc đời mình sau này.
Mình lao vào như điên, nhưng mà vẫn không ăn thua, chỉ mua được mấy cái áo, mấy cái đồng hồ rẻ tiền.
Lại mất hơn nửa năm trời, chỉ ở nhà, mình không lên lớp đại học nữa mà chỉ ngồi nhà ôm máy tính, vừa nghiên cứu, vừa chém gió với bạn bè online, nó là niềm vui của mình chứ không hề chán nản buồn ngủ như những tiết học khô khan trên trường, nó giống như một nỗi ám ảnh kinh khủng đến chán chường khi mà mình đi học 2- 3 năm rồi mà chả biết được tên 1 nửa số bạn học cùng lớp.
Mình ăn, ngủ thậm chí mơ cũng nghĩ về máy tính, làm sao để có thể mua được những thứ mình thích. Rồi cho đến một hôm qua một chút may mắn thêm ít ý tưởng cũ, mình đặt được một chiếc laptop về dùng… Đó là 1 chiếc dell xps, 4gb ram, 80g ổ cứng nhưng đẹp. Gần 600$ và nó là bước đà trượt dài bên con dốc của đời mình.
Khi đó, bạn tưởng tượng xem, 1 chiếc laptop 700$ về việt nam sẽ mất khoảng 2tr tiền thuế, bán đi tầm 10 - 11 triệu, tức là lãi tầm 8~9 tr thôi là đầy người mua, và 1 tuần làm 1 lần thôi là cả tháng trừ chi phí đi cũng được tầm hơn 30tr. Bạn nghĩ gì khi sinh viên cách đây chục năm kiếm đc 30tr / 1 tháng mà chỉ ngồi nhà chơi. Và đấy mình đã sa ngã như thế. Cứ lún sâu dần dần cho đến cái ngày định mệnh đó.
4-1-2011
Mình dậy vì sáng hôm đó có chút việc, bỗng dưng có người gõ cửa, mình mở cửa ra thì có 1 ông anh hỏi rằng nhà này có bán không? Mình bảo không thì ông ấy bảo cho nhìn qua phòng mấy giây được không? Xong thò đầu vào nhìn 3 - 4 giây rồi bỏ đi.
9 giờ sáng, công an phường qua kiểm tra tạm trú tạm vắng, tất nhiên là chưa làm, thế là mọi người bị bắt phải khai lý lịch và chuẩn bị giấy tờ đi làm, sau khi lấy thông tin xong thì bọn mình được bảo là đi chụp thêm ảnh (và mình thật sự khá ngây thơ khi làm tạm trú mà còn bị yêu cầu email mà không thắc mắc gì), chiều hôm đó mình mang ảnh qua nhà ông bên phường nộp thì ông bảo liên hệ với 1 số điện thoại bên huyện Từ Liêm để nộp - mình vẫn ngây thơ tối hôm ấy lên công an huyện cùng mấy đứa bạn mà không ngờ rằng số phận đã an bài….
Phần 2. Bị bắt - chuỗi ngày hỏi cung và lệnh khởi tố.

Bình Luận