Nhật ký trong trại phần 2 - Bị bắt - chuỗi ngày hỏi cung và lệnh khởi tố
Tác giả: Quân
(Câu chuyện có thật - tên một số địa điểm + nhân vật có thể thay đổi một chút)
Thực ra biết hôm nay là chủ nhật, nên chắc ai cũng rảnh. Mình thì không được nghỉ vẫn đi làm bình thường… Nên mình cố gắng thức viết nốt phần 2 cho mọi người cùng đọc. Nó hơi dài và câu văn hơi lủng củng mong mọi người thông cảm. Đến p3 sẽ bắt đầu chi tiết về khoảng time trong trại nên mình cần có chút thời gian để lựa chọn những câu chuyện cùng ngôn từ nó phù hợp nên có thể hơi chậm.
Thật buồn cười vì chả có ai mang hồ sơ lên công an huyện để làm tạm trú, thế mà cả phòng mình lên C.A huyện Từ Liêm để làm thật và không chút mảy may nghi ngờ gì cả . 6 giờ tối, cả lũ cùng ngồi vào một phòng nhỏ phía sau phòng trực ban gặp 1 anh tên H. Khi nhận được đống hồ sơ, a mượn chứng minh thư từng đứa, cầm lướt qua rất nhanh rồi trả lại, giữ lại chứng minh của mình rồi rồi quay sang nói rằng mọi người có thể về. Riêng Quân ở lại anh hỏi 1 chút… Bọn bạn tôi ngơ ngác còn tôi thì hơi chột dạ một chút. Nhưng vẫn tự nhủ chắc ko sao đâu. Tôi vỗ vai thằng bạn cùng phòng bảo xuống cổng đợi tao mấy phút rồi cùng về.
Mình ngồi đó, cảm thấy hơi lạnh, anh H nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi : Q, e có biết e đã làm những gì k?
Mình run run: em có làm gì đâu ạ!
A.H : thật k?
Mình : thật ạ.
A không nói gì cả, ra hiệu 1 cái, một anh nữa đi vào cầm theo một tập hồ sơ dầy ngang quyển từ điển tiếng Anh, tờ bìa chính là tên Mình… A chìa tập hồ sơ bảo đọc đi.
Tay tôi run run cầm lấy, mở ra và đọc. Trang đầu tiên là 1 bản công văn được gửi đi từ B.C.A tóm tắt lại đại loại là trong khoảng thời gian nằm vùng trên các diễn đàn UG. Cùng kết hợp với trung tâm Vnnic VN đã phát hiện ra một số đối tượng sử dụng thông tin thẻ tín dụng của người nước ngoài đăng ký trái phép khá nhiều các tên miền .vn và dựa vào info đăng ký của 1 vài tên miền, bên công an đã điều tra ra được email mà tôi đã sử dụng để đăng ký những tên miền đó. Qua rà soát dựa trên các tài khoản của các diễn đàn như vnzoom, tinhte.. Đã có được IP sử dụng. Qua kiểm tra đã xác định được danh tính của 3 - 4 đối tượng trong đó có mình. Và hôm nay họ quyết định mời mình lên đây để tâm sự .
Sau tờ công văn đó là bản chụp trang fb cá nhân của mình, bên cạnh đó là học bạ, bảng điểm trên trường cùng nhiều bằng chứng mà bên công an đã thu thập được. Đến lúc này mình mới cúi đầu nhận là mình có làm.
Thực sự, mình xem phim cũng hơi nhiều nên ảo tưởng cũng nhiều. Mình vẫn ngồi đấy run run và nghĩ biết đâu họ chỉ gọi mình lên đây và dọa mình, hoặc biết đâu lại bảo mình hợp tác làm việc cho họ thì sao…..
Mình được đưa lên tầng 2, chiếc laptop từ nhà được áp tải đến, sau 30 phút cò quay thì mình cũng phải phun hết password máy tính lẫn email ra sau khi bị dọa nếu ko khai sẽ có một cuộc gọi thông báo trực tiếp về gia đình, cái đó làm mình sợ thực sự.
Tối hôm ấy, được ăn ké bữa cơm của công an huyện. Cơm hôm đó quả thật ngon, thịt gà nhưng không có canh vì mọi ng ăn hết rồi, chỗ đó chắc nấu nhiều quá nên chắc còn thừa. Dù sợ, nhưng đói nên vẫn mạnh dạn làm 1 bát tô… Ăn hết bát cơm lấy được 2 phần tự tin thì mình lại tiếp tục đánh mất đi nó lần nữa, khi bắt đầu bản lấy lời khai, khi viết tới thông tin điều tra viên - có đoạn công việc - ghi là C5x - tức là những anh này là người của Bộ chứ ko phải công an huyện như mình tưởng ( thế nên mới có cơm gà đãi khách). Đêm hôm ấy, kết thúc buổi hỏi cung là 12h đêm, sau khi niêm phong lại mọi thứ, mình được hẹn hôm sau 7 giờ lên 40b hàng bài. Về đến nhà là đúng 12 rưỡi, và đêm hôm đó chả thể nào ngủ được.
40b Hàng Bài bé hơn 47 Phạm Văn Đồng rất nhiều, nó chỉ có 7 hay 8 tầng gì đó. Thời điểm đó địa điểm ở Phạm Văn Đồng xây cũng đã xong nhưng chưa hoàn thiện hết để chuyển về. Mình được dẫn lên tầng, qua một dãy hành lang, đến phòng sếp lớn của phòng đó để thông báo là mình lên trình diện, một người tầm ngoài 50 đeo lon thượng tá. Ông chỉ gật đầu rồi để tôi sang phòng làm việc bắt đầu hỏi cung….
Phòng này nó giống như được cải tạo từ 1 dãy hành lang, dài và hẹp. 1 cái bàn dài chạy bên mép tường từ đầu vào đến cuối, chỗ trống còn lại chỉ đủ để kê một cái ghế. Ai đi qua là phải đứng dậy để đi. Ấn tượng đầu tiên là vào trong phòng điều hòa rất lạnh, mình run vì lạnh chứ ko hẳn là run vì sợ.
Trớ trêu thay là trong máy tính, trong email của mình có khá nhiều thứ buộc tội mình, những buổi hỏi cung kéo dài từ sáng tới tận chiều khá mệt mỏi mà mình thì lại có thói quen thức khuya online, thế nên đôi khi lâu không hỏi gì là mình lại ngủ gật. Cứ thế cứ thế mấy hôm lại hỏi lại một lần xem có chi tiết gì khác không, hôm thì lại phải làm rõ thêm một điều gì đó, hôm thì lại chạy ngược, chạy xuôi nên hải quan để thu giữ hàng hóa kẹt lại trên đó…. Có những hôm ký nhận trên đống giấy tờ in từ email của mình ra cũng ngót 3 - 4 tiếng và nó giống như một cực hình. Trang nào cũng “ tôi công nhận đây là hình ảnh trong email của tôi”. Cả năm không sờ vào cây bút thì nó giống như một cực hình vậy.
Tuần đầu lên 2 - 3 lần, về sau đó cứ thưa dần, thưa dần.
Trải nghiệm ăn cơm trên Bộ cũng khá chán, vì lên làm việc từ sáng đến chiều, đôi lúc báo cơm nhưng có việc phải đi ra ngoài, mình lại được ăn ké cơm không mất tiền. Thật sự mình ăn là đói, cơm ngon nhưng hơi ít, được cái khá đông và nhiều người trẻ. Các bạn nữ xjnh thôi rồi. Nhiều người khá tò mò hỏi mình là ai. Các anh cũng hay trêu bảo phòng mới tuyển lính mới đi làm
Hồ sơ cũng tạm ổn rồi. Mình thấy mọi chuyện cũng ko có gì phức tạp nên nghĩ rằng chắc sẽ không sao đâu. Cuộc sống lại dần ổn định trở lại. Các anh cũng bảo nếu khai tốt, lập công thì sẽ ổn cả. .
1 chiều tháng 5, Một anh điều tra trẻ được cử sang làm việc với tôi nói rằng mọi thứ đã tạm ổn, làm một bảng tổng kết những thứ tôi đã vi phạm và tôi ký ở dưới là xong.
3 tháng nữa trôi qua thật bình yên đến lạ thường, duy chỉ có mẹ mình hôm ấy tự dưng gọi điện bảo rằng rất lo lắng, hôm trước mẹ lên chùa xin quẻ, quẻ nói rằng mình sẽ gặp 2 hạn là tai nạn và dính dáng đến pháp luật. Tai nạn thì mình bị rồi, cũng khỏi rồi. Mẹ dặn mình chú ý đừng làm gì dính dáng đến pháp luật nhé. Mình vâng dạ rồi vội cúp máy lòng hơi bâng khuâng.
Tháng 8, mình nhận được một cuộc điện thoại, gọi mình lên công an làm việc. Lần này là C4x chứ không phải là C5x. Và người làm việc với mình là 1 chú trung tá cũng khá già. Lên đây mình mới biết được rằng hồ sơ mình được chuyển sang đây. Và mình vẫn ngây thơ nghĩ rằng nó vẫn rất bình thường.
Tình yêu!
Tiếp tục một tháng nữa trôi qua, mọi thứ hết sức ổn và tốt đẹp. Mình liên lạc được lại với nyc đã không nói chuyện với nhau gần 1 năm trời. E ấy kém mình 5 tuổi, cùng quê, năm đó chuẩn bị bước chân vào lớp 12. Và thật hạnh phúc khi chúng mình bắt đầu lại mối quan hệ đó. Hằng tuần, đúng chủ nhật mình sẽ bắt xe về gặp em, đúng 100km để gặp nhau 2 tiếng đồng hồ. Có lẽ, tình yêu đầu đời của em dành cho mình thật thuần khiết đến lạ thường, chả cần đi đâu chơi, chả cần đòi hỏi gì, gặp nhau e cứ ngồi lên đùi để tôi ôm rồi líu lo kể chuyện trường lớp em ( chuyện tình của mình dành cho e khá dài dòng - sau này có time mình sẽ viết nguyên 1 bài về việc này - đảm bảo khá hấp dẫn ).
Mình trải qua những tháng ngày thật sự hạnh phúc, bên em mình quên hết mọi thứ âu lo trong cuộc sống. Không phải suy nghĩ mỗi sớm thức dậy rằng sau này mình sẽ ra sao? mình phải làm gì để thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại đây?!?.
Thế nhưng, giống như trò đùa của tạo hóa, lần thứ 2 ông trời bắt mình lại một lần nữa phải xa em, nó là 1 phần lý do khiến mình ân hận nhiều năm sau này.
T6 ngày 18-11-2011
Chiều hôm trước tôi nhận được cú điện thoại của ông chú điều tra viên bên C4x bảo hôm sau lên có tí việc. Chả hiểu sao đêm hôm ấy không tài nào ngủ được. 2 giờ sáng tôi với thằng bạn nhìn nhau…
7 giờ sáng, mình định bảo ốm không đi, nhưng rồi chả hiểu sao lại quyết định dậy, bỏ đồng hồ, bỏ nhẫn, lắc ở nhà rồi đi. Vẫn nhớ hôm ấy chớm lạnh, bầu trời u ám, con đường Hoàng Hoa Thám khá đông nhưng không hề tắc. Lên đến nơi, vào phòng thì kỳ lạ thay, hôm nay thấy đông người hơn hẳn, không thấy giấy tờ hỏi cung, ông chú còn đưa tôi ấm chè bảo tôi pha cho ông ấm mới. Rồi mình ngồi nhìn mọi người đi lại. Lát sau, một anh công an quận đến, đi cùng với bên viện kiểm sát, và thật bất ngờ, món quà tôi nhận được là lệnh tạm giam 04 tháng . Sau khi đọc lệnh xong, tôi được còng 1 tay vào ghế. Mấy anh công an trẻ bảo gọi về báo gia đình đi còn lo liệu. Mình run run, gọi điện về cho bố thông báo tin mà gần khóc. Tự nhủ mình không thể nào khóc được, đàn ông cơ mà. Bố động viên bảo thôi cứ cố gắng, bố sẽ thu xếp lên ngay.
Sau đó mình sực nhớ đến em. Mình nhắn cho em dòng tin nhắn là : “Anh xinh lỗi vì đã không ở bên chăm sóc cho em lúc này được” sau đó em nhắn tin hỏi mình làm sao thế, mình chỉ bảo em 4 tháng nữa anh về sau đó tắt máy không dám gọi điện cho em, vì sợ mình sẽ khóc mất.
12 giờ trưa, xe thùng đến đón, mình cùng một thanh niên nữa quê ở Nghệ An cùng trên diễn đàn được áp tải lên xe. Mình đi, 2 tay còng xách theo 2 bộ quần áo cùng 1 chiếc bàn chải đánh răng mà mấy đứa bạn nghe tin chúng nó đã vội vã mang lên. Cố gắng rặn 1 nụ cười méo xệch rồi bảo nhỏ 4 tháng nữa tao về, dù trong lòng chả có gì là chắc chắn cả.
Lên xe, thật sự là mình kiệt sức, vừa mệt lại vừa đói. Trưa được ăn nhưng thật sự cơm mấy anh mua ở cái quán làm cơm khá tệ lại nguội nên mình chỉ ăn đc 2 - 3 miếng. Mình nằm dài ra ghế ngủ. Nhưng cái ông kễnh bị bắt cùng mình chả để cho mình yên. Đi 1 đoạn lại: ông ơi dậy đi, đây là đâu nhỉ?
Mình nhổm dậy ngó ra cửa sổ, đây là Nguyễn Trãi. Xong lại nằm xuống ngủ. Lát sau nó lại lay mình dậy bảo : ông có biết mình đi đâu không? Lúc sau lại hỏi mình ko biết có được ở cùng nhau không nhỉ???
. Chả biết bao lâu, vả đi bao xa nữa, nhưng xe bắt đầu xóc, đường nhựa đã hết xe bắt đầu đi vào đường đá làm mình không ngủ được nữa. Nhỏm đầu dậy thấy xe đi đến một cái cổng, to giống như những cái cổng ở doanh trại quân đội. Xe dừng lại và bọn mình bắt đầu xuống…
Cái cổng khá lớn, và chỉ hơi mở hé đủ để người lách qua. 2 bức tường, bức thấp tầm 3m, bức cao 5m, trên toàn dây thép gai và theo mình được biết là có điện. 2 bức tường cách nhau tầm 1m rưỡi với màu sơn vàng cũ kỹ bong tróc. Đối diện với cánh cổng là một sân bóng, một bên là căn tin, một bên là dãy nhà ở và làm việc. Nhìn ngó 1 lúc thì thấy chả có gì, mình đành ngồi xuống 1 góc bậc thềm. Chưa được 5 giây thì có một ông đi tới, chỉ tay vào mặt hất hàm bảo ra gốc cây góc kia. Thật sự ức kinh khủng, nhưng biết rồi đấy, đứng dậy và lò dò ra thôi. Nhìn lên chiếc đồng hồ, 12h45p. Một hồi kẻng vang lên - tiếng kẻng báo thức- chiếc kẻng làm từ vỏ một cái bình khí hỏng ( có lẽ vậy ) và nếu bạn có đi lính thì bạn sẽ khá quen với tiếng kẻng này.
Việc đầu tiên của chúng tôi là làm hồ sơ. Khai báo 1 vòng nhân thân, lăn tay, kiểm tra sức khỏe, gửi lưu ký đồ có giá trị và tiền. Sau đó, bước qua cánh cổng lớn - còn được gọi là cổng phủ ( phải gọi là cổng xuống âm phủ ấy). Khi bạn qua cánh cổng này bạn sẽ bị lột sạch từ đầu đến chân để kiểm tra xem có mang vật gì nguy hiểm không.
Và chính thức từ giờ phút này, mình bắt đầu đặt chân vào Trại giam.
P3. Bước chân vào trại giam - những điều mới lạ
Bonus 1 số vấn đề: Vì cục C5x đợt đó mới thành lập, điều tra viên đa phần còn rất trẻ và thường tuyển từ các trường ngoài về làm, tận năm 2011 bên học viện cảnh sát mới chính thức có lớp đầu tiên về an ninh mạng đúng nghĩa, nên cục C5x chỉ hỗ trợ kỹ thuật nghiệp vụ trong các vụ án công nghệ cao là chính, việc khởi tố sẽ là việc của một số cục mà bên C5x hợp tác điều tra….
Khi cơ quan cảnh sát nhận thấy các đối tượng phạm có dấu hiệu phạm tội, có thể bắt giữ đối tượng qua lệnh tạm giữ. Nếu có đầy đủ bằng chứng có thể chứng minh các đối tượng vi phạm pháp luật các điều trong bộ luật hình sự, bên cơ quan công an sẽ gửi hồ sơ sang bên viện kiểm sát để tiến hành quá trình khởi tố vụ án, khởi tố bị can ( có những vụ án khởi tố nhưng tại thời điểm đó chưa có bị can liên quan thì vẫn có thể có lệnh chỉ khởi tố mỗi vụ án đó trước).
Tạm giam là một trong những biện pháp ngăn chặn cao nhất. Nếu không bị tạm giam - bị can sẽ áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú ( tại ngoại)
Quá trình khởi tố vụ án và xử lý sẽ bao gồm từng bước như sau : cơ quan công kết hợp với viện kiểm sát tiến hành khởi tố vụ án, khởi tố bị can với quyền công tố thuộc viện kiểm sát. Sau khi đầy đủ bằng chứng, kết thúc điều tra, bên cơ quan công an sẽ đưa ra bản kết luận điều tra và gửi sang cho bên viện kiểm sát. Viện kiểm sát sẽ dựa theo bản kết luận điều tra, nếu đồng ý với bên cơ quan công an, họ sẽ tiếp tục ra bản cáo trạng, chuyển hồ sơ sang cơ quan tòa án, cơ quan tòa án sẽ nghiên cứu hồ sơ và đưa các bị cáo - ( các bị can đến đây sẽ chuyển thành bị cáo ) - ra xét xử. Với quy định theo luật là tòa không thể xử nặng hơn khung hình phạt mà bên viện kiểm sát đưa ra - trừ khi yêu cầu trả hồ sơ, bổ sung thêm tội…v..v. - đính chính chỗ này là theo luật mới, tòa có thể xử nặng hơn - cám ơn bạn Khánh đã tư vấn.
Phần 3. Bước chân vào trại giam - những điều mới lạ