Nhật ký trong trại phần 4 - Bản sắc riêng của trại xxx
Tác giả: Quân
Cá tháng tư của anh em vui vẻ chứ?
Cách đây 12 năm, mình nhận được một lời tỏ tình của cô bạn cùng xóm trọ, sn 88. Đúng 12h đêm. Mình đã tưởng thật, cho đến sáng hôm đó ăn thêm mấy quả lừa. Mình mới nhận ra đó là cá tháng tư. Chiều hôm ấy, mình đi chơi với bé ấy, chúng mình đi một vòng quanh cầu giấy và bé ấy tặng mình quyển sách hạt giống tâm hồn - tựa là - “sự quan tâm” và tối hôm ấy, bên một hồ nước sau trường thương mại, cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình và nói: “cậu nghĩ rằng tất cả những gì tớ nói ngày hôm nay chỉ là trò đùa ngày cá tháng tư ư?” - vâng, hẳn là bạn nghĩ sau đó sẽ là một mối tình đẹp - nếu như lúc ấy cô ấy chưa có người yêu. Và hiện tại, cô ấy mới đẻ đứa con trai thứ 2.
Định mai mới up bài, nhưng thôi tranh thủ nghỉ ăn giải lao buổi tối, up lên cho anh em giết thời gian ngày cách ly toàn quốc đầu tiên. Chúc anh em ngon miệng - - ảnh liên quan đến bữa tối, không liên quan đến bài viết
Ngày thứ 2 trong trại, tôi nhận được quà là một chiếc khăn mặt. Đang ngồi ngoài cửa tự giác đi qua cầm nó cùng một chai dấm ngâm tỏi ớt dúi cho ông chú H. Hóa ra đó là đồ của bà chị ở mặt đằng sau gửi cho ông chú - người yêu chưa một lần gặp mặt.
Trước khi mình vào đây, ông chú mới đầu cũng ở buồng bên mặt đằng sau. Cạnh buồng của bà chị ấy. Một buổi trưa không ngủ được, ông chú ra cửa hát một vài bài cho quên nỗi sầu, bà chị lắng nghe và có lẽ cũng đồng cảm được cái nỗi buồn đấy, từ đó 2 người hay tâm sự với nhau đến tận khuya dù biết rằng tối, khi mọi người lặng im thì tâm sự với nhau chắc cũng phải nửa tá phòng nghe rõ mồn một câu chuyện.
2 buồng cạnh nhau, buổi sáng mở cửa ra ngoài lồng khỉ thì cố hết sức 2 người có thể chạm được 2 đầu ngón trỏ vào nhau, tình yêu ở đây là thế, lắm lúc chỉ nghe giọng nhau và có khi mãi mãi chả biết được đến cái tên thật của nhau ( thế nên vì thế, có một lần mình chứng kiến 2 người tâm sự với nhau, người con gái miền trong giọng thật là ngọt ngào, rồi đến ngày đi xử, mọi người hồi hộp dõi theo ra phía đường chính xem mặt cô em gái dễ thương ấy như thế nào. Và khi được quản giáo dẫn ra thì cả lũ té ngửa bởi vì cái cô gái trong mộng của anh kia phải tầm 60 tuổi và tóc đã bạc trắng )
Đã có lần, họ cố nhìn mặt nhau qua một chiếc gương. Ở đây, chúng tôi mỗi buồng sẽ tự chế một chiếc gương để dùng. Đầu tiên chúng tôi sẽ phải mua 1 bịch vinacafe lớn, bóc cái túi ngoài ra thật cẩn thận rồi ngâm cái túi vào bể nước 1 ngày 1 đêm. Sau đó, một người có tay nghề cẩn thận sẽ nhẹ nhàng lột cái lớp ni nông trong cùng ra để lộ ra cái lớp bạc phủ lên ni nông. Và rồi, chúng tôi sẽ căng nó ra trên một cái bát nhựa, dùng dây buộc cố định thật chặt. Tuy vậy, nó chỉ đủ để soi nặn mụn trứng cá…
Chuyển buồng là chuyện khá bình thường ở đây, và vẫn còn ở trong một khu - lắm lúc nó vẫn là niềm may mắn trong suy nghĩ của họ, vì đơn giản họ vẫn còn được nghe nhau nói, vẫn còn thốt lên được rằng e nhớ anh nhiều lắm. Dù phần lớn, nếu họ muốn gặp được nhau ngoài kia thì phải chờ ít nhất cũng 15 năm đến 20 năm nữa.
Sau khi tôi rửa bát xong, tôi với anh T leo lên chỗ nằm ngồi nghe ông chú H tâm sự với người yêu. Nó giống như một bài văn mẫu mà ngày nào bạn cũng sẽ phải nghe, nhưng với những người đang yêu nhau có lẽ nó vẫn cứ là đáng yêu nhất. Chị kia sẽ hỏi hôm nay a ăn được mấy bát? Ông chú sẽ trả lời là 8, chị kia sẽ hỏi ăn những gì, ông chú sẽ bảo 3 bát cơm này, 3 bát thịt này, 1 bát canh này, 1 bát nước mắm này… Hôm nào ông chú lỡ lời bảo ăn 1 bát đậu chẳng hạn, là bà chị kia lại chột dạ, hỏi luôn là sổ hết tiền à, và y rằng hôm sau bà chị sẽ tìm cách gửi sang cho chúng tôi một con vịt luộc.
Thật buồn cười nhưng ở chỗ mình bị giam này, tình cảm giữa người với người nó là một cái gì đó rất mãnh liệt. Mình hay nghe câu nói “ tình tù - nghĩa đĩ” tức là dù trong này, có thể anh em nó bán mạng vì nhau, nhưng khi bước chân ra khỏi cổng trại, có thể họ sẽ ngay lập tức quên hết tất cả những gì đã hứa. Nhưng dù sao, mình vẫn sẽ nhớ mãi những người đã giúp đỡ mình trong gần 6 năm ấy. Những con người mà mình sẽ mãi mãi tôn trọng họ dù họ có là ai, mắc tội gì đi nữa. Nhưng sâu thẳm sau mỗi một con người nơi đây đều ẩn chứa một câu chuyện thật buồn
Buổi tối là lúc các khu tổ chức chương trình ca nhạc. Các buồng sẽ cử đại diện ra cửa, hẹn nhau rồi hát quay vòng. Chỉ cần mỗi vòng một vài lượt là đến giờ đi ngủ rồi. Khi đến lượt buồng nào, ca sĩ đó sẽ ghé miệng hét thật to : em xin trình bày bài hát xxx cả nhà đón e nhé .. Và sau đó sẽ là những tiếng hét đáp trả : cả nhà đón rồi. Và khi bài hát kết thúc, các buồng sẽ gọi tên người hát, và gửi hoa bằng mồm. “ em hát hay lắm nhé, tặng em bó hoa hồng đẹp nhất nh….é…”.
Ở đây gọi nhau, cái từ cuối cùng phải kéo dài và thật điệu, cái điệu này có lẽ nó lưu truyền tại đây cũng khá lâu rồi. Và mình cũng bắt đầu quen dần với cách nói chuyện đó.
Nhưng buổi ca nhạc cũng không hẳn lúc nào cũng suôn sẻ, tất cả mọi sự ồn ào đến mấy khi có tiếng huýt sáo - phiên dịch ra là “ ô tô đấy “ thì cả khu mặt định là sẽ im bặt. Đó là quy ước của mọi người với nhau để thông báo là việc cán bộ đang ở gần đây, ở đây khi làm gì đó đều có những người đứng ra nghe ngóng để canh cán bộ, chỉ cần tiếng bước chân, tiếng chìa khóa, tiếng mở cổng thật nhẹ là mọi người sẽ đánh tiếng cho nhau.
Và nếu không kịp cảnh báo cho nhau thì hình thức cảnh cáo nhẹ nhất sẽ là cắt nước, từ 3 đến 7 ngày. Bạn phải hiểu là cái bể nước chi 200 lít thôi, 3 ngày để dội nhà vệ sinh với rửa bát cũng hết rồi chứ còn nói gì đến tắm giặt. Nặng hơn thì có thể thêm việc không mở cửa cho ra ngoài lồng khỉ nữa. Còn thêm 1 chút nữa thì đóng luôn mấy cái ô thoáng và có thể thêm combo tắt điện hành lang. Bạn sẽ được trải nghiệm cuộc sống toàn màu đen đúng nghĩa. Và hình thức nặng nhất sẽ là được cho đi cùm chân… Một tấm gỗ lớn như một chiếc phản, nặng tầm 120kg có chốt khóa. Bạn sẽ được cho chân vào đó và khóa cố định. 1 lần kỷ luật sẽ kéo dài 7 ngày. Bạn sẽ nên mang theo 1 cái xô, để đi vệ sinh vào đó rồi đậy nắp lại thôi. Và cái trải nghiệm đấy, mình thấy nó không thú vị một tí nào cả.
May sao, mình ở buồng này tròn 45 ngày thì bị cắt nước đúng 3 lần, tròn 15 ngày. Vì tội hát hò thôi.
Cái đầu tiên mình được chỉ dậy là đun nước bằng chai lavie . Cái bạn cần đầu tiên là bật lửa, thường thì mọi người sẽ tìm cách ăn trộm bật lửa của điều tra viên khi đi hỏi cung. Có những người tinh vi hơn, mỗi lần đi ăn trộm 1 thứ, hôm thì ăn trộm viên đá, hôm thì lò xo, hôm thì cái bánh xe… Mà cái bật lửa 1 - 2k 1 cái nên chả ai quan tâm làm gì. Cái bật lửa nó là một thứ tài sản quan trọng mà mọi người truyền cho nhau. Có những chiếc bật lửa có tuổi đời khá lâu, vì họ có thể làm ra lửa bằng cách trộm viên đá lửa về, lắp vào bật lửa, 1 chút bông rút ra từ chiếc chăn được đánh cho thật tơi lên, họ chỉ cần quay chiếc bánh xe tạo ra tia lửa, bông sẽ bắt cháy. Tạo ra được lửa nó là cả một nghệ thuật. Nhưng dùng nó ở đây đều là các nghệ sỹ.
Hôm ấy cũng là đêm rồi, ông chú kêu đói và muốn ăn mì tôm. Anh T bảo đi đun nước, tôi lò dò đi theo, và ông a T quyết định truyền nghề cho mình.
Chỗ đun nước là góc phòng phía nhà vệ sinh, dù nhìn không được sạch sẽ lắm nhưng nó đảm bảo việc không bị nhòm thấy qua cái lỗ nhỏ gần nhà vệ sinh, hai là chúng tôi đốt xong có thể đánh rửa nó dễ dàng để không có tình trạng cả mảng tường đen sì ra được.
Để làm một cái “bếp” đầu tiên là cần vỏ một hộp sữa hộp giấy, người ta sẽ tìm cách cắt nó khoét một bên ra để làm thành một cái máng. Bọn mình sẽ đăng ký mua thêm một cái xô nhựa, hay chậu nhựa. Nó sẽ là nguyên liệu để đốt lò. Và một cái cần thiết để có thể đốt lò một thời gian dài, đó là bấc. Ở trong trại bán những chiếc áo lót của hanoximex, nó là những chiếc áo làm bằng sợi cotton, một thứ giống như những chiếc bấc của bếp dầu… Đầu tiên, ta cuộn tròn miếng vải lại thành một nhúm bằng quả bóng bàn. Đặt nó lên chiếc đế vừa khoét bằng vỏ hộp sữa. Sau đó ta châm lửa vào miếng nhựa rồi cho nó cháy và nhỏ nhựa xuống miếng vải. Ta phải thao tác sao cho nhựa chảy xuống phía dưới miếng vải thật nhiều và thật nhanh. Lúc đó miếng vải sẽ ngấm toàn nhựa lỏng và bắt đầu cháy như một ngọn đuốc… Anh T thường hay để lại vài miếng thịt mỡ (nhưng bỏ bì) để cuộn vào trong lòng mảnh vải, để đốt lên sẽ đỡ tốn nhựa.
Chai lavie thực chất là 1 chai giấm, cái cơ sở sản xuất này chắc là một mối chuyên của bên đồng nát, tuy dán cái mác công ty lên thân chai nhưng cái nắp vẫn còn nguyên cái logo của lavie . Bọn mình sẽ đổ đầy nước vào chai, sau đó vặn chặt nắp lại và bước này cũng rất quan trọng - đó là bôi một lớp kem đánh răng lên đít chai và một chút quanh thân chai, những chỗ mà ngọn lửa chắc chắn sẽ bén vào. Sau đó buộc dây vào cổ chai và treo nó lên, chỉnh lại độ dài của chiếc dây sao cho lửa bén vào đít chai một cách hợp lý. Lần đầu ta phải vừa đốt, vừa xoay chiếc dây một cách từ từ cho ngọn lửa đốt đều quanh thân chai. Khi nước sôi, chúng ta vẫn sẽ để nguyên tầm 5 phút - quá trình này gọi là “tôi” chai. Sau khi tôi xong chúng ta sẽ từ từ mở nắp chai ra. Chiếc chai khi này sẽ hơi co lại một chút, đó là chuyện bình thường. Sau này khi đun nước bạn sẽ không phải đậy nút chai lại nữa. Và sau một thời gian dài đun, có thể chiếc chai sẽ bị thủng khi đang đun trên bếp. Bạn có thể xử lý một cách vô cùng đơn giản là dùng một chút nhựa đang cháy trong bếp dí thẳng vào chỗ thủng đó - môn vá chai này hết sức dễ dàng mà mình tin chắc ai cũng sẽ làm được.
Và ta sẽ mất tầm 5 phút để đun sôi một chai nước 500 ml.
Môn học thứ 2 mà tôi được học là dùng chỉ cắt nhựa.
Có nhiều lúc, mình cần phải cắt một vài thứ bằng nhựa, mà trong này thì cái gì cũng là đồ cấm, không có sự hiện diện của kim loại, cúc quần bò của bạn đôi khi cũng bị ai đó vui tính cắt đi khi khám xét. Vì thế, việc cắt những vật bằng nhựa theo hình mình mong muốn, nghe có vẻ không khả quan nhưng thực chất nó lại khá dễ dàng. Cái bạn cần ở đây có lẽ là nên mua một chiếc khăn mới. Khác với chiếc áo làm bằng cotton để nhóm bếp, vớ được một chiếc khăn mặt toàn sợi ni nông đôi khi là một món hời… Bạn chỉ cần rút lấy một sợi chỉ đủ dài. Rồi cố định 1 đầu sợi chỉ lại. Sau đó xoắn nó thật nhiều vòng theo chiều kim đồng hồ. Khi cảm thấy ổn rồi hãy gập làm đôi sợi chỉ lại, và buông tay ra. Bạn sẽ thấy tự động 2 nửa sợi chỉ xoắn lại với nhau. Vâng, hãy kéo căng sợi chỉ ra và kéo như đang dùng chiếc cưa, thật bất ngờ là nó cắt được những mảnh nhựa dầy đến mức kéo cũng phải bó tay. Anh T móc được 2 chiếc bàn chải liền chỉ tôi cách cắt 2 đầu bằng chỉ để làm đũa cho tôi. Hai anh em hì hục mài cả tiếng đồng hồ, và nó cũng khá ổn, ít ra tôi có thể tự gắp được rau.
Đêm hôm đó, leo lên sàn chuẩn bị đi ngủ, anh T bảo mình ngủ sớm, mai dậy đi chợ với anh. Mình có chút háo hức. Mai đi chợ, thế là được ra ngoài…
Mình ngủ và khi dậy thì cửa đã mở từ lâu rồi, lò dò ra hỏi thì a bảo đi chợ rồi, cũng hơi lạ hổ a đi lúc nào? Sao không gọi em ? Thì lúc ấy mới biết là, thực ra, đi chợ ở đây là mọi người vào đây đều sẽ được lập một quyển sổ, gọi là sổ lưu ký. Hằng tháng nếu người nhà lên thăm thì sẽ gửi tiền vào đây - và tại thời điểm đó, mỗi người sẽ được gửi tối đa là 900k. Ngoài ra gia đình sẽ đăng ký mua thêm bánh, kẹo, mắm,… ở ngoài căn tin gửi vào. Nó sẽ được đóng thành bao và 1 đến 2 tuần sẽ được tập trung mang vào trả cho từng người một.
Hằng tuần, sẽ được đi chợ vào các ngày t3-t5-t7 và đồ sẽ được trả vào các ngày t2-t4-t6. Nếu bạn có lượng tiền gửi vào đều đặn hàng tháng, bạn có thể mua chịu tầm 100-200k được. Và chỉ có thể đăng ký mua đồ ăn nấu chín, và chỉ một vài món có sẵn mà thôi - nếu bạn cứ cố ý đăng ký món ăn không có thì bữa đó bạn sẽ xác định là nhịn đi.
Ông anh T phòng mình đúng kiểu đậm chất tù có kinh nghiệm, ông anh sẽ cân nhắc tính toán từng bữa ăn. Mua đồ ăn sao cho đủ các bữa ăn mà thôi. Đồ ăn mua về sẽ được chia ra rồi ướp với nước mắm. Lâu lâu lại xóc lại một lượt để cho nó không bị thiu. Lắm lúc các đồ ăn dễ hỏng như thịt, anh lại bỏ vào chai và đun lên với bột canh. Như vậy có thể thoải mái để đến bữa ăn ngày hôm sau.
Ở trong trại, không biết “xe dây” bằng túi ni lông thì chưa gọi là đi tù. Đồ căn tin gửi vào sẽ được đựng trong những chiếc túi ni lông, chúng mình sẽ gập nó lại rồi cắt thành từng đoạn rộng từ 5-7 phân theo chiều ngang của túi. Sao đó gập dọc cái đoạn túi đó theo chiều dọc thật nhỏ, cố định 1 đầu rồi vừa xoắn vừa kéo dài một cách từ từ. Cái này phải khéo tay và làm nhiều. Nó sẽ thành một đoạn dây với độ lớn tùy theo chất liệu túi cũng như lực kéo từ tay mọi người.
< có hình ở dưới - link bài báo tham khảo để dễ hình dung hơn - phần đầu tiên của bài báo:
https://m.soha.vn/kinh-ngac-voi-nhung-phat-minh-thien-ha-bo-tay-sau-canh-cua-tu-20160419112321168.htm >
Với những chiếc túi đủ màu sắc, cùng sự sáng tạo, mình đã chứng kiến mọi người đan những con tôm, trái tim, vòng tay hay những chiếc nhẫn một cách rất tỷ mỉ, trên đó là tên hay ngày tháng năm sinh của nhau để làm quà.
Và những chiếc dây đấy cũng là một phần quan trọng trong cuộc sống của chúng mình. Chúng tôi dùng nó để mắc màn, làm dây phơi quần áo, đan chạn bát, đan lưới mắt cáo đựng đồ. Với chiếc bàn chải, chúng mình có thể khoét được một chiếc lỗ nhỏ trên tường khoảng bằng 1 đốt ngón út. Sau đó cuộn 1 ít ni lông đủ lớn vừa bằng cái lỗ đó, đốt 1 đầu cho cháy rồi dí thẳng vào cái lỗ đó. Ấn thật chặt cho đến khi nó nguội, thế là chúng mình đã có chỗ để buộc dây. Tương tự như thế bên bể nước, đúng góc vuông của 2 bức tường, bọn mình đục thật nhiều lỗ để đan thành một cái chạn bát thật to, rửa xong úp lên cho róc nước.
Đấy là những điều căn bản nhất mà mình phải học khi bước chân vào đây… Chắc bạn cũng sẽ khó tưởng tượng ra được người ta có thể làm ra được một cái kim khâu ở trong này. Nhưng đối với những người tù - những ông hoàng của thời gian rảnh rỗi như chúng mình. Chẳng có gì là chẳng thể làm được cả.
P5 - Kỷ luật, chuyển phòng - những người bạn mới.
Bonus: các bạn có hay được nghe kể chuyện ma ko? Mình trong trại gặp nhiều người, và được nghe rất nhiều truyện ma. Đây là một câu chuyện được truyền tai nhau về một giấc mơ của một người phạm nhân tử hình viết lại trước lúc ra pháp trường - vì mình đã tìm thấy link câu chuyện nên up lên đây cho mọi người cùng đọc. Nó cũng hơi dài 1 xíu. Nhưng khá nổi tiếng và theo mình được biết là nó có gốc từ trại giam Hỏa Lò - Trại giam số 1
Câu chuyện đã được tác giả kể lại thêm thắt thêm tên nhân vật, và nhiều câu hội thoại. Bạn có thể đọc chi tiết tại đây: http://truyenmacothat.net/giac-mo-nguoi-tu%CC%89-tu-tac-gia-mr-mouse
Tóm tắt cho ai lười đọc: một phạm nhân tử hình, một ngày nọ a nằm mơ thấy một cô gái đến, dẫn anh trốn khỏi trại giam với điều kiện anh phải đi theo đúng những bước chân của cô ấy thì mới không bị phát hiện. 2 người sống dưới một căn nhà nhỏ cách xa khu dân cư. Rồi 2 người ở với nhau đẻ được một cậu con trai. Nhưng có một điều kỳ lạ là chả hiểu sao ban đêm nhiều hôm cô vợ tự nhiên cứ biến mất. Mọi thứ cứ êm đềm trôi đi cho đến một ngày anh ta đi ra ngoài một quán nước để uống. Có một người đàn ông thấy thần sắc anh ta không được tốt nên qua xem rồi nói rằng vận anh sắp hết. Nghe lời chỉ của ông lão ấy a mang bùa và về nhà kiểm tra vách tường phát hiện ra được một căn phòng bí mật có 3 chiếc quan tài, một chiếc cho vợ anh ta, một chiếc cho con trai anh ta, và chiếc còn lại tất nhiên là cho anh ta .
Đến đây anh ấy sợ quá, tỉnh giấc và quyết định viết hết nó lại gia giấy. Một lúc sau, tiếng then cửa mở, cán bộ bước vào, đọc quyết định thi hành án rồi đưa anh ta ra pháp trường.
Phần 5: Kỷ luật, chuyển phòng - những người bạn mới.