Nhật ký trong trại phần 5 - Kỷ luật, chuyển phòng - những người bạn mới.
Tác giả: Quân
Tầm trang lứa những bạn 8x và 9x đời đầu, hẳn sẽ có không ít người đã từng nghe bài “nhạc chế trong tù” - và mình cũng đã từng nghe nó rất nhiều lần. Và khi ngồi sau những chiếc song sắt, mình mới thấm được câu thơ ấy.
“Cánh cửa sắt ngăn dòng tuổi trẻ
Nghịch cảnh đời ai hiểu cho tôi….”
29 tháng tạm giam, tức là 29 tháng bạn sẽ chỉ đi quanh 4 bức tường theo đúng nghĩa. Những tháng cuối, sau khi xử xong được gặp mặt gia đình. Tuy thoáng một chút để nhìn lên bầu trời, nhưng lạ thay những hôm đó đều là âm u. Bởi vậy, đúng 29 tháng. Mình chính thức không được nhìn thấy mặt trời.
Trong bài viết, mình dùng từ “mình” để kể chuyện, nhưng vẫn có đôi chỗ dùng từ tôi, có thể mình quên, cũng có thể từ ấy nó hợp ngữ cảnh hơn
Mình ở đây được 6 ngày thì buồng bị kỷ luật. Hôm ấy, ông chú H đang say sưa hát cho chị người yêu ông chú nghe bài “dấu buồn ăn năn” - một trong những bài tủ của ông chú thì tự dưng có tiếng “bộp” một phát khiến cả 3 chúng tôi giật mình. Đó là tiếng đóng của cái lỗ thông bé xíu phía sau phòng, nơi mà ông chú đang thò mồm ra hát. Có lẽ hôm nay cán bộ đi nhẹ quá, nên chả ai phát hiện ra. Sau đó là tiếng đạp vào cửa song sắt 1 cái ầm. Một giọng nói lè nhè vang lên : “thằng H đâu, mày thích hát ấy gì, cắt nước 3 ngày nhé”
Mình nhìn vào cái bể nước còn hơn 1/3 ngao ngán. Từ phút này, phải học cách tiết kiệm thôi.
Đầu tiên cần chuẩn bị là một cái chậu thật lớn, để úp lên nhà vệ sinh. Đi tiểu tiện thì tất nhiên là chả cần dội nữa, mà up chậu lên luôn. Nước đánh răng, rửa mặt, rửa bát sẽ đổ vào một cái xô, để dùng khi cần. Và đúng kiểu tù lâu nhiều kinh nghiệm. Ông a T đã găm được hẳn mấy vỏ bình nước và đã đổ đầy nó tự bao giờ mà chả ai để ý. Ông anh ra hiệu cho tôi mở nắp và đổ vào bể, tuy không nhiều nhưng cũng thấy yên tâm thêm một xíu. Vì bát đĩa dùng để ăn không nhiều, nên rửa bát chỉ cần 2 bát nước to, rửa xong cái nào cho vào tráng luôn thế là sạch.
Khi cắt nước việc đầu tiên nghĩ đến là cả 3 cùng uống Becberin . Tốt nhất là nhịn ỉa cho lành. Vậy mà đến đêm hôm thứ 2 bọn mình vẫn cứ dội những giọt nước cuối cùng vào nhà vệ sinh vì mấy viên thuốc cuối cùng cũng không kìm được việc phải xả cống của mấy anh em mình. May sao, sáng hôm sau, sau một hồi đàm phán nhỏ với đội tự giác, cái van nước buồng mình được vặn hé ra một xíu. Cũng đủ để nước chảy vào một chút, đủ để sinh hoạt…
Hằng đêm, sau mỗi buổi tối khi hát hò. Cả 3 anh em chú cháu lại nằm lên giường kể chuyện cho nhau nghe. A T kể về những lần vượt biên buôn tiền giả, những năm tháng vận lộn khu biên giới Việt Nam - Trung Quốc, khi anh cầm theo khẩu súng leo vào một cái ki ốt quần áo để đòi tiền nợ. Và rồi một ngày, a bị bắt với một thùng mì tôm đầy ma túy… Anh vẫn trầm ngâm bảo với tôi rằng: “tiếc cho chú, chỉ còn năm nữa ra trường, giờ chả biết sau này đi về đâu!?”
Mình vẫn nghĩ, có thể đây là quả báo của mình, có lẽ tất cả những sai lầm của cuộc đời mình từ trước đến nay đã đến lúc phải trả giá… Có thể nó là một cái giá rất đắt, nhưng đàn ông - dám làm, dám chịu…
Về phần ông chú H. Phải nói rằng tuy đã ngoài 40 nhưng ông chú nhìn khá là teen, từ cách ăn mặc đến phong cách, vẫn quần bò rách gối với những cái túi hầm hố. Tuy đã có 1 vợ và 2 con nhưng hiện tại vẫn đang yêu 1 bé sinh năm 92 và mới đẻ cho ông chú 1 cậu con giai nữa. Ông chú đang là giám đốc 1 công ty TNHH ở BN, năm 2009 trong một vụ va chạm, đội ông chú đã bắn nhau với một tên, kết quả tên kia nằm viện thoát chết. Một thằng đệ ông chú lĩnh 20 năm còn ông chú chỉ bị 24 tháng án treo. Vậy mà qua 23 tháng rồi, ông chú lại bị vào đây. Ở trại bên tỉnh, ông chú quậy quá nên bị chuyển lên đây để dằn mặt…
Ở đây thật buồn, ông chú hay nói vậy.
Nhìn ông chú mạnh mẽ vậy, thế mà 1 đêm mình thấy ông chú khóc. Có thể ông chú nghĩ về gia đình, về cái quá khứ vùng vẫy của mình, từ một lái xe đến thành một ông trùm có tiếng, rồi thành một doanh nhân. Vậy mà cuối cùng phải nằm đây, bị những người trẻ hơn mình tới 2 chục tuổi chỉ thằng vào mặt nói rằng : “ tao chẳng cần biết mày là ai, nhưng vào đây thì phải nghe lời” - nó cũng gần giống cái câu mà ngay lúc được dẫn vào mình cũng được nhắc như vậy.
Quay lại những ngày tháng tiếp theo trong trại, ở đây gần 1 tuần mình tiếp tục nhận ra, với nhiều người ở đây, thuốc lá hay thuốc lào là một cái gì đó vô cùng quý hiếm. Hôm ấy, tự giác đi qua dúi cho ông chú một nhúm thuốc lào nhỏ. Ngay lập tức, a T vác ngay đồ nghề ra lắp ráp cho ông chú H thưởng thức. Điếu cày làm từ vỏ chai nước mắm nam ngư, phần lõ được làm từ tuýp kem đánh răng. Ông chú H nhẹ nhàng xé ra một nhúm, vê vê bỏ vào lõ rồi anh T châm lửa cho ông chú rít. Từng làn khói tỏa ra ông chú ngồi dựa vào tường lim dim đôi mắt. Có lẽ lâu lắm rồi mới được bi thuốc, ông chú ngồi phải đến 5 phút mới tỉnh. Cho chỗ thuốc còn lại vào mẩu giấy, ông chú nhét vào giữa ruột của cái gối ông chú đang nằm. Và hẳn bạn sẽ vô cùng bất ngờ khi biết rằng một bóng (túi) thuốc lào ở đây có giá không hề rẻ - mình sẽ đề cập tới ở những phần tiếp theo.
Một hôm ông chú H xin được một quyển báo ghi đầy bài hát, đó là 1 quyển tạp chí màu, trang nào cũng được một bàn tay khéo léo bóc làm 2 phần, vì vậy phần ở giữa khi bóc ra có thể dùng để viết. Tuy rằng ở đây, cây bút cũng là một trong những đồ vật bị cấm một cách triệt để - phòng mình cũng có một cái bút - à mà ko, cái ruột bút thì đúng hơn. Như thế là cũng gọi là đầy đủ hơn nhiều chỗ rồi. Ông anh T cầm được quyển bài hát này thì bỗng dưng nổi máu muốn được học hát. Còn mình thì chả dám mở mồm ra hát dù chỉ là một câu, bởi vì mình tự nhận thấy cái chất giọng của mình khá là tởm lợm, chỉ thích hợp cho những người táo bón.
Thời gian cứ trôi theo một cách chậm nhất có thể, ông chú vẫn hát cho người yêu nghe, anh T vẫn ngồi luyện giọng chờ ngày debut, và kể cho tôi nghe về những người mang án tử hình đang bị nhốt ở mặt sau..
Ở trại này hiện tại đang giam giữ hơn 10 người mang án tử, phạm nhân nam ở hầu hết mặt đằng sau chỗ mình, còn phạm nhân nữ thì nhốt ở khu D, phòng tôi nhìn chếch sang bên trái là tới.
Bên phạm nhân nam, có 1 anh dân tộc, một bác gần 70t, một ông anh bị giam tới gần 10 năm mà vẫn chưa phải thi hành án, và 1 cựu công an hình sự nhưng có tham gia vào đường dây ma t.ú.y. Và người gây ấn tượng với mình nhất là cái bác gần 70 tuổi ấy. Nghe mô tả bác chỉ là một người nhỏ con thôi, nhưng giọng của bác sang sảng và thật nội lực. Bác được ghép đôi với một bà cô ngoài 60 tuổi, hằng ngày sáng sớm, chỉ hơn 6 giờ một chút thôi là có thể nghe rõ bác gọi bà cô kia, hôm nào vui tính bác còn thêm câu anh muốn ấy em lắm . Tính bác hay nói mấy từ thô, nhưng vui lắm. Mấy đứa con gái tầm trang lứa tôi nghe bác kể chuyện bậy bạ đều ré lên cười.
Ở đây, mỗi phạm nhân tử hình sẽ được nhốt riêng một buồng. Và sẽ bị cùm chân. Mỗi tuần cứ vào các ngày thứ 3-5-7 họ sẽ được tháo cùm tầm 2 tiếng, để tắm rửa dọn dẹp vệ sinh. Còn bình thường, họ sẽ đi vệ sinh vào một chiếc xô và nhờ tự giác dọn hộ.
Bạn phải tưởng tượng rằng, họ cũng phải chịu đựng một cuộc sống không mấy vui vẻ gì. Họ cô đơn và dành những thời gian đó để suy nghĩ về những tội lỗi của mình. Niềm vui duy nhất chỉ là những câu chúc, những lời động viên an ủi nhau. Họ cũng hồi hộp chờ đợi những dịp như mùng 2-9, bởi biết đâu lá đơn ân xá của họ sẽ được chủ tịch nước đọc và ký duyệt. Để rồi, họ lại thêm một năm hụt hẫng.
Mình lâu lâu vẫn ngồi tưởng tượng cái cảnh cứ phải ngồi một chân thì cùm, ở một mình trong một căn phòng 5 năm, 10 năm. Chắc là sẽ sớm chết vì cô đơn trước khi được mang đi thi hành án… Có những người có lẽ, với họ cái chết còn nhẹ nhõm hơn…
Sinh nhật đầu tiên trong trại
Mình sinh nhật đúng noel - một ngày sinh nhật có khi khá là buồn, vì đơn giản, mọi người mải đi chơi noel mà quên mất mình. Năm nay, mình đã chuẩn bị rất nhiều thứ để có một bữa tiệc riêng tư của mình với em người yêu. Ấy vậy mà cuối cùng mình lại ngồi đây, trong 4 bức tường lạnh ngắt.
3 anh em, chú cháu ngồi quanh chiếc chiếu, bóc lột hộp bánh mặn Afc ra, cả 3 ăn chung đúng gói bánh nhỏ. Bởi đơn giản, mình hôm nay chẳng có tâm trạng để mà ăn dù rằng có lẽ do đói, nên chiếc bánh cảm giác ăn rất ngon. Cả 2 người cùng chúc mừng sn mình, chúc mình án nhẹ, sớm giảm án để tự do. Đó là những lời chúc truyền thống ở trong này.
Mọi việc vẫn cứ êm đềm trôi qua với cái nếp sinh hoạt đều đều. Và cũng bị cắt nước đều đều thêm đến 2 lần nữa…
Hôm ấy, ông chú đang hát thì bị cán bộ quản giáo nhắc. Ông chú đi vào nằm, nhưng một lúc sau lại ngứa ngáy mồm, hóng thấy cửa khóa rồi nên đi ra lỗ gọi người yêu dậy tâm sự. Tiện thể ngồi nói xấu chính cán bộ vừa nãy, ông chú đang say sưa bảo rằng “ nó mới cưới vợ thôi kệ cho nó thể hiện một chút “ rồi cười khà khà. Nào ngờ lão quản giáo ấy đã đi ra ngoài đâu mà chỉ giả vờ cài cửa rồi vào nghe ngóng. Ông a T nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, không biết huýt sáo nên đành hét lên “ ô tô đấy”… ! Và ngay sau đó, lão quản giáo đi đến cửa buồng, gọi anh T ra và chỉ vào mặt kèm theo câu: “ mai tao sẽ gặp riêng mày”.
Sáng hôm sau, đến giờ mở cửa. Như thường lệ anh T vẫn sẽ ra mở, và mở cửa tất nhiên sẽ là câu “3 anh em chào thầy ạ” nhưng hôm nay vừa ra mở cửa thì anh ăn ngay một cái gót chân vào ngực. Tôi cùng chú H bật dậy mới ngăn được cái đạp tiếp theo, a T bò dậy, một tay ôm ngực mồm mãi mới nói được. Mấy cán bộ nghĩa vụ cũng xúm lại xin cho nên chuyện cũng xong….
Có lẽ ông quản giáo ấy ra báo cáo trung đội, thế nên đầu giờ chiều hôm ấy, vừa mở cửa ra thì a T nhận lệnh thu dọn đồ đạc. Chuyển buồng.
Ở trại này, có bán những chiếc túi khá lớn để đựng đồ đạc, một chiếc chăn bông dầy như thế đút vào cũng vẫn thừa mứa, chúng mình gọi nó là cái “bẽo”. Mình gấp chăn, quần áo rồi nhét vội vào bẽo cho anh. Anh có vẻ hơi run khi dọn đồ, a móc chiếc bật lửa đưa cho tôi, móc cả một con dao cạo râu Gillette 2 lưỡi mà anh găm ở một khe song sắt lên rồi bàn giao lại cho tôi. Bảo khi nào cần lấy mà dùng. Rồi mấy anh em ôm nhau, biết rằng sau này sẽ khó có thể có cơ hội gặp lại, anh có nói thầm vào tai mình rằng hãy cố gắng chăm sóc ông chú….. Anh đc chuyển sang khu G - khu mới xây của trại, nơi được mô tả là khu kinh khủng nhất của trại, bởi vì bên đó xây khá kín, kín đến mức mùa đông bạn có thể mặc quần đùi - áo cộc nếu khỏe. Khu đó luôn dành cho những phạm nhân cứng đầu, quanh co, chối tội…
Ông chú cũng có vẻ khá buồn, ngồi một mình, ông chú móc ra được nửa điếu thuốc mà chị người yêu hôm qua đi hỏi cung về xin của điều tra viên… Hút gần đến tóp rồi thì bỗng có tiếng bước chân, cửa phòng tôi lại mở. Lại có lính mới - và vẫn những lời dặn dò quen thuộc, không hát, không đánh, - và đây là bạn tao nên đừng bắt nạt .
Ông a tên D, quê ở T.H, là công an giao thông, ông anh mới từ bàn giấy luân chuyển ra đứng đường được vài tháng, trong một lần làm nhiệm vụ bắt được một xe chở gỗ - nhưng không ngờ bị gài, khi cả đội nhận tiền thì bị quay film lại, có nhân chứng, vật chứng nên ông anh bước chân vào đây. Khổ thân ông a, lên đây lúc đầu không bị tạm giữ, vẫn được ở nhà khách, hỏi cung bình thường, vẫn gọi điện về cho vợ bảo anh không sao ấy vậy mà đùng một cái có cái lệnh khởi tố - chớp mắt thôi, đã ngồi tại đây.
Đêm hôm ấy, ông anh D chui vào chăn ngủ với mình. May sao, lúc bị bắt vào trại được 1 hôm thì nhà mình mang đồ lên, gửi vào được 2 chiếc chăn mỏng. Vì là đồ dễ kiểm tra, lại đúng dịp trời trở lạnh nên chỉ mất gần 1 tuần là mình đã nhận được… Nếu không thì ko biết mình sẽ sống ra sao khi rét như thế này bởi vì lúc đó chưa quá rét nên trại chưa nhập chăn bông.. 2 giờ đêm mình vẫn ngủ chập chờn vì cả 2 người 2 bên đều ngáy rất to.
Sáng hôm sau, khi vừa lấy cơm trưa vào thì cán bộ đi đến mở cửa thông báo, chú H chuyển về trại tỉnh, hết thời gian gửi, điều tra đã đến đón…. Chú vội vàng dọn đồ, xin phép được đi vòng lại đằng sau để chào mọi người, rồi mình với chú ôm nhau, chú nói rằng, khi nào ra thì hãy tìm chú… Thế rồi chú đi.
Trưa hôm ấy, mình chính thức thay chú ngồi vào cái chỗ lỗ thoáng để gọi mời cơm từng phòng. May sao mình vẫn nhớ tên mọi người… Chả hiểu sao bữa cơm ấy buồn đến thế.
Chiều hôm ấy, buồng tôi lại có một người nữa chuyển vào, tên M. ngoài 60t rồi, mở mồm ra xưng bố gọi mình là con ngọt xớt., mình thì tự nhủ thôi thì cố gắng vậy. Xa ông anh, ông chú thì mình phải tự vận động thôi. Ấy vậy mà đời chả như mơ. Sáng hôm sau mình cũng chuyển buồng. Thu dọn đồ đạc, để lại cho 2 ông ở phòng cái bật lửa, con dao cạo cùng cái ruột bút, riêng ông anh D mình để thêm cho một cái vỏ chăn mỏng, vì ông anh cũng chưa có gì.
Mình được ông trung đội trưởng dẫn đi, ra khỏi cái cổng gỗ lần đầu tiên sau đó được rẽ sang một cánh cổng lớn bằng sắt. Khu G - khu khét nhất trại - nơi mà chúng tôi truyền mồm nhau là khu ép cung - ấy vậy mà tôi, hôm nay lại bước chân vào đây.
Căn phòng khu G này khác hẳn căn phòng bên kia, nó là khu được xây mới cứng cách đó có 1 năm thôi, phía ngoài cũng vẫn có lồng khỉ, bên trong căn bản không khác gì mấy nhưng thay vì những song sắt ở phía ngoài đầu tiên thì ở phía ngoài chỉ là cánh cổng sắt, với một cái lỗ chỉ để đút vừa một hộp cơm vào thôi - to bằng 2 bàn tay. Lồng khỉ và buồng giam sẽ được cách bằng những song sắt, thế nên nhìn vào sẽ có cảm giác nó rộng hơn, và tất nhiên là mới nên sẽ sạch sẽ hơn. Buồng thì có 1 chùm đèn led phía cuối, ngoài hành lang cũng sáng trưng, nhưng chỉ nhìn ra ngoài qua cái lỗ đưa cơm, thế nên ngoài trời có tối hay sáng, bọn mình ở trong này chẳng thể biết được. Ở phòng cũ phải nhìn từ lỗ đằng sau mới quan sát được phòng thì ở bên này, chỉ cần nhìn từ ngoài cửa vào thôi cũng bao quát hết cả. Và mình nhận thấy một điều quả thật là bên này thật sự bí bách. Hành lang được bịt kín không một lỗ hở, phía trên có những ô thoáng nhưng cũng bịt sạch bằng mica. 2 đầu dãy sẽ là 2 chiếc quạt thông gió cực kỳ to và có tiếng kêu thật là khủng khiếp mỗi khi bật - sau này, mùa hè có khá nhiều người ngất, nên có một số ô thoáng mica được đập ra. Để cho cuộc sống dễ thở hơn.
Bên này có 2 người, anh X và ông chú L. Cả 2 đều buôn ma túy và ông chú L thì đang đợi ngày về tỉnh để xét xử. Ngay lúc mình vừa vào đã được mọi người chào đón khá vui vẻ, lại gặp được một người anh em cách đó vài phòng cùng chung tội nhưng khác là sinh hoạt ở diễn đàn khác thôi, đã bị bắt cách đó nửa năm rồi. Mình vừa vào thì hắn đã gọi mình ra ríu rít hỏi về tình hình ở ngoài ra sao, có ai nổi tiếng bị bắt không? …
P6 - những người bạn - sự bẩn tính, lật mặt
Bonus: anh T. hay lang thang vùng biên giới, hay chơi với đội dân tộc, anh đi nhiều, biết nhiều, và một hôm trong lúc kể chuyện, tôi lại bắt anh phải kể cho nghe chuyện về bùa ngải, chuyện về những loại ma của đội dân tộc. Và tôi rất ấn tượng với Ma cà rồng.
Hẳn các bạn nghe tên Ma cà rồng sẽ nghĩ ngay đến những con dơi hút máu ở trên film, nó giống như Dracula đúng ko? Nhưng ko phải. Đây là một loại ma ở dân tộc Tày, Thái…v..v
Theo mình được biết, tiếng Thái gọi nó là Phí Phông (PP) . Theo như tương truyền, buổi sáng nó sẽ sống như con người, là những người con gái cực kỳ trẻ đẹp. Thế nhưng về ban đêm, cái phần ma nó sẽ thoát ra khỏi thân xác để kiếm ăn. Nó thích máu và những thứ hôi tanh, kể cả phân. Nó có thể biến thành những con vật và không sợ gì cả. Đêm đến mà trẻ con quấy khóc, có thể chính là PP đang đến quấy rối hay hút máu trộm của những đứa trẻ.
Người ta bảo có thể dùng chỉ ngũ sắc chăng ở cổng để ngăn không cho PP bén mảng đến nhà, ngoài ra khi đi đêm, hãy ra ngoài bờ rào rút lấy một thanh rào, như vậy PP mới không dám đụng đến bạn. Nếu nửa đêm, đi lại trên bản mà bạn thấy một đôi mắt cứ lóe lên trong đêm, có thể chính là PP đang theo bạn.
Chỉ có các thầy cực kỳ cao tay mới bắt được PP. Nhưng thường PP không hại người.
Tìm hiểu kỹ hơn, các bạn có thể Google, mình dẫn chứng một bài báo mọi người có thể tham khảo một chút
Phần 6: Những người bạn - sự bẩn tính, lật mặt