Nhật ký trong trại phần 6 - Những người bạn - sự bẩn tính, lật mặt
Tác giả: Quân
Hôm nay nghỉ làm nên update sớm cho anh em
Tiếp theo phần trước - chuyển sang khu G
Nói chung ngoài không khí ngột ngạt ra, thì bên này cũng ko có gì là khác bên kia mấy. Chỉ những người sức khỏe kém thì mới thấy bí bách thôi, còn mình thì thấy nó khá bình thường. Đơn giản vì mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận những thứ còn thậm tệ hơn như thế rất nhiều.
Sang bên này, mình lại tiếp tục được thấy được một cái sự khéo léo của tù. Đó là sang chiết ga của bật lửa. Những chiếc bật lửa bị lột trần những thứ không cần thiết từ lá gió, vòng tăng ga. Hôm ấy, anh X mượn được 1 chiếc bật lửa gần như mới cứng mà 1 người phòng kế bên mới nhẩy được khi đi “hỏi cung” về. Do bật lửa ở phòng hết sạch ga nên anh muốn xin một ít. Sau đó mình thấy anh cùng mở ga lớn lên cả ở 2 chiếc bật lửa, sau đó dùng 1 chiếc tăm bông ngoáy tai, cắt lấy 1 đoạn tầm 4cm, sau đó lắp vào 2 đầu vòi của 2 chiếc bật lửa. Dùng lửa hơ nhẹ nhàng cho kín cả 2. Sau đó a cùng lúc bấm 2 lẫy ga. Thật kỳ diệu, tuy không lên được nhiều nhưng đúng là ga đã được bơm một phần sang cái bật lửa hết sạch ga của phòng chúng tôi… Anh X còn rỉ tai tôi rằng, tháng trước anh cho một phòng ở phía dưới mượn cò ( tiếng lóng trong tù gọi bật lửa là cò - hoặc đỏ ) thì bị chúng nó đổi, nó nhấc cả cụm nhựa phía trên rồi tráo, ga ít hơn, đá lửa cũng tráo thành viên chỉ còn 1/3. Rồi anh dẫn mình đi mấy góc phòng, moi một số kẽ tường ra cho mình xem vài viên đá lửa mới cứng. Đây là chỗ anh găm được khi đi hỏi cung. Với những người chuyên nghiệp, chỉ cần châm điếu thuốc xong là có thể nhẩy được viên đá lửa rồi.
Sang bên này, tôi hay chơi cờ tướng với anh. Ngày xưa trại có bán cờ cho phạm nhân giải trí, nhưng rồi khi đánh cờ với nhau nhiều quá, ồn ào rồi cãi nhau, đánh nhau cuối cùng cũng cấm. Nhưng không sao cả. Chỉ cần một vỏ bìa hộp bánh, thế là mọi người lại kẻ bàn cờ, vẽ quân, rồi thậm chí đánh số trên bàn cờ để cùng nhau đánh giữa các buồng với nhau…. Ngày xưa, bố cũng dậy tôi chơi cờ, tuy đánh hơi ngu những cũng nắm rõ luật, nên một buổi tối, làm 2 - 3 ván là đến đêm. Vì bên này, phòng khá kín mà quạt gió khá ồn, nên mọi người ít hát hơn, vì nếu cách vài buồng là chả nghe thấy gì rồi, và cũng 1 phần sợ bị cán bộ bắt, vì dù sao, ở bên này có thể sẽ ăn kỷ luật nặng hơn ở những khu khác.
Nhưng có một điều khá buồn cười, do cái thiết kế đặc biệt của hệ thống thoát nước một vài dãy nhà, đó là lỗ thoát nước của tầng 1 và tầng 2 sẽ chung 1 ống chạy dọc từ t2 xuống t1 và ra sau nhà, nên mọi người dùng chính những chiếc ống này để nói chuyện với nhau… Khi cần gọi, đơn giản bọn mình sẽ dậm chân xuống sàn, rồi cả 2 cùng chạy ra ghé tai xuống cái lỗ thoát để gọi nhau. Trải nghiệm nó sẽ khá giống như gọi điện thoại bằng vỏ hộp sữa ông thọ ngày xưa..
Mình cứ nghĩ, chắc sẽ ở đây lâu lâu, nhưng hóa ra là mình nhầm. Mọi thứ bắt đầu 1 phần do cái mồm của mình.
Về nguyên tắc trại tạm giam, các phạm nhân cùng vụ sẽ không được giam cùng buồng hay để gần nhau, vì có thể họ sẽ trao đổi bàn bạc với nhau, để rồi làm sai lệch vụ án ( quá trình đó gọi là thông cung ). Bên cạnh phòng mình có một anh tên H. Cùng vụ với ông D. công an ở phòng cũ của mình. Hôm ấy, sau khi hỏi ra mới biết nên ông anh hỏi han tình hình, sau đó hỏi nhỏ mình rằng ông D có kể là khai gì với điều tra ko??? Mình thì lại vô cùng thật thà kể ngay. Ông ấy khai chính là ông anh H. này là người đầu têu và nhận tiền, và vì ông H này có bố là cơ to trong tỉnh nên ko coi ai ra gì chứ ông D thì có biết gì đâu. Hôm ấy, ông a H. tức lắm. Và hôm sau, sau khi ra gặp điều tra lấy cung về, mình thấy ông anh H chửi um tỏi lên.
Hành động đó của mình vô tình trở thành hành vi thông cung, dù chả biết nó ảnh hưởng tốt hay xấu đến vụ án. Nhưng hôm sau mình được mời đi uống nước và làm một bản tường trình. Một cuộc gặp mặt một vị “tay to” trong trại, trời lâm thâm mưa, gần tết rồi. Căn phòng rộng nhưng giản dị, chỉ có bộ bàn ghế uống nước, một chiếc bàn dài chắc để họp và một chiếc bàn làm việc, một chiếc đài cát xét to đang vang lên những câu hát nghe mà nhói lòng “tết tết tết tết đến rồi….”.
Sau một hồi trao đổi, sau một bản tường trình dài, mình được hỏi về nguyện vọng sau khi ra trại xem về cải tạo ở đâu. Nghe mùi là biết thảo mai rồi nên cứ ậm ừ chém gió cho nó qua chuyện..
Sau buổi gặp mặt ấy, mình lại được dẫn về, nhưng mà ko được về lại buồng. Cái bẽo đồ của mình đã đc sắp sẵn ra trước cổng rồi, mình nhận được lệnh cầm theo nó rồi đi, lại quay về con đường cũ, lại leo lên tầng. Mình thấy hơi vui, lại về khu cũ rồi. Lại được gặp lại mấy chị em bên ấy chắc là sẽ đỡ buồn rồi. Mình lao thật nhanh vào cổng thì bị túm lấy lôi lại, rồi chỉ ngược lại, bảo là sang bên kia.
Vậy là sang khu khác, không phải khu cũ.
Buồng đầu tiên ngay lối rẽ ở cổng nhưng nó là buồng cuối cùng theo số thứ tự, số 24… Đúng số ngày sinh đây. Mong là nó sẽ may mắn. Tự nhủ là như vậy rồi bước vào phòng.
Trong phòng đã có sẵn 3 người, vừa vào thì mọi người đã lao đầu vào hỏi han và một lão già nhất thì ra hỏi mình có sổ lưu ký không? Mình bảo có thì lão chỉ gật gù rồi chả nói gì. Một ông thì người nhỏ con, lại hơi gù gù, nhìn mặt thì nói thật là hèn hèn, giống mấy đội cò mồi ngoài bến xe tên là D - phó chủ tịch xã dính vào một vụ cùng nhau làm giả giấy tờ đất của xã để làm đền bù. Lão già khọm kia tên C. chuyên chạy xe ôm bị bắt vì hay chở em ruột đi mua ma túy về bán. Và cuối cùng, một ông anh khá trẻ tên Đ, sinh năm 86 cũng cùng tội giống như mình nhưng ở một chuyên án khác đã bị bắt trước đó nửa năm….
Thật may là do được thông báo trước nên mọi người vẫn phần mình 2 bát cơm, ăn kèm ruốc - một món ăn mà nhiều gia đình vẫn hay gửi vào.
Thật sự mình thấy có khá nhiều gia đình cứ gửi bánh kẹo khá nhiều vào trong trại cho người thân, nhưng thực sự những cái đó toàn là những đồ không cần thiết. Những đồ mà mình khi ở trong đó thấy cần thiết bao gồm mì tôm, ruốc, mắm tép, cafe… Tốt nhất cứ gửi đồ ăn, nó là cái quan trọng nhất.
Chiều hôm ấy là đến ngày được đi chợ. Lúc ấy mới hiểu sao mà lão C già lại hỏi mình có sổ lưu ký hay không. Vì trong buồng tuy có 4 người, nhưng do a Đ nhà ở tận trong Tây Ninh, nhà lại nghèo nên không có ai thăm nuôi cả. Còn lão D - phó ct thì đang bị trong thời gian cấm vận - tức là do vẫn cò quay trong quá trình lấy cung nên tiền lưu ký tạm thời vẫn giữ ở ngoài. Vì vậy, sổ lưu ký chỉ còn có của tôi và lão C xe ôm - lão ấy còn được anh em gọi là lão C nghiện, vì đơn giản, chỉ cần nhìn thấy điếu thuốc thôi lão cũng biến thành con người khác mất rồi rớt rãi tứa lưa. Lão đi trên bất kỳ con đường nào về buồng cũng căng mắt ra xem có còn sót mẩu đầu lọc nào rơi vãi không để nhặt về, châm lửa lên và rít một hơi thôi cũng làm lão thoải mái lắm rồi.
Trời khá lạnh, bắt đầu từ noel nhiệt độ giảm thấp xuống còn 13 - 14 độ, ngoài trời lại mưa phùn liên miên. Mình chọn chỗ nằm dưới chỗ đường đi, nó vừa đủ để mình nằm quấn chiếc chăn bông, thò mỗi tí đầu ra mà thôi. Ngoài khe cửa lấy mấy miếng giẻ bịp lại, ăn cơm xong, rửa bát là mấy người cùng nằm kể chuyện cho nhau nghe.
Tuy hơn 2 năm tạm giam nhưng số lượt mình đi cung chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, dãy phòng cung khá dài và nhiều phòng. Có những phòng thì ghế cho phạm nhân ngồi cách khá xa bàn làm việc của điều tra, có những phòng thì ghế ngồi bình thường. Mỗi phòng đều có một máy ghi âm, và một số phòng có thêm cả camera. Buổi làm việc sẽ là các điều tra viên sẽ hỏi, các bị can sẽ trả lời, và điều tra sẽ ghi lại toàn bộ lời khai vào biên bản hỏi cung, đôi lúc, có những việc mà việc giải thích nó hơi khó, mọi người lại phải cùng nhau tìm những câu chữ để ghi vào biên bản sao cho dễ hiểu..
Năm ấy tết sớm..
Ông chú điều tra động viên mình cố gắng ăn tết vui vẻ. Sau tết có việc rồi sẽ vào tìm. Thế rồi mất hút.
Trước tết 1 tuần, ông a Đ đi hỏi cung về nước mắt ngắn nước mắt dài, hóa ra, điều tra của ông ấy thấy thương quá, nên bấm điện thoại cho ổng gọi trộm về hỏi thăm mẹ tầm hơn 1 phút. Thế rồi, ổng cứ thế khóc… Tết mà, thấy bảo giao thừa ở đây, các chị em phạm nhân nữ toàn ôm nhau mà khóc vì nhớ nhà.
Vì tết nên các gia đình lên thăm nuôi được gửi tháng này nhiều tiền hơn, từ 900k lên 1tr rưỡi. Mình quyết định đăng ký thêm một con gà để ăn, có lẽ mọi người lâu lắm rồi không được ăn thịt thoải mái, thêm một tảng giò. Còn lại, tết trại cho cũng nhiều đồ ăn nên cũng ổn.
Bình thường, theo tiêu chuẩn của phạm nhân mỗi ngày đều sẽ có thêm 1 phần nhỏ thịt với cá. Nhưng mà ở các nơi họ sẽ không phát như vậy mà họ sẽ dồn lại, từ 1 đến 2 tuần sẽ phát một lượt( Ở trại mình gọi đó là “mều”). Như vậy số lượng sẽ được nhiều hơn trong 1 lần phát. Nhưng lý thuyết là như vậy chứ thực tế không phải như vậy. Đầu tiên là phát thịt, thịt lợn trại nuôi, nuôi bằng cơm thừa canh thừa của tù, nuôi bằng rau, bằng những thức thức ăn dân dã nên thịt rất ngon, nhưng mà đặt biệt là rất nhiều mỡ. Và tất nhiên khi thịt lợn được thịt ra sẽ qua rất nhiều khâu. Và mỗi khâu được qua tay họ sẽ chọn phần ngon trước, phần ko ngon tất nhiên sẽ là người đến sau. Mỗi khu sẽ có một chiếc thau nhôm kèm theo một tấm bìa các tông có tên và quân số, tự giác sẽ đi chia đều cho các phòng theo tỷ lệ đầu người. Những miếng thịt ba chỉ, với những chỉ thịt nạc mỏng manh như những sợi chỉ vắt qua con sông.. Ăn 1 miếng, bạn cảm thấy rất ngon, vì lâu rồi bạn không được ăn một tí thịt nào cả. Cắn đến miếng thứ 2, tự dưng thấy ngan ngán, cắn miếng thứ 3 nhiều lúc đã thấy buồn nôn rồi. Và sau bữa mều đó thì bạn phải ngán đến cả tuần luôn.
29 tết, bắt đầu được phát bánh chưng, mỗi người được hẳn 2 cái và kèm theo một hộp mứt. Riêng buồng tôi không có bật lửa nên còn xin thêm được một cái . Tại vì tết người ta kiêng xin nhau lửa.
30 tết, chúng mình cùng nhau dọn dẹp lại phòng. Hôm nay, thay vì món rau muống dài tận mét 2 thì là món canh khoai tây lâu lâu lại có miếng xương cục khổng lồ. Chưa bao giờ mình thấy món canh khoai tây nào ngon như vậy.
Thế đấy, tết với chúng mình chẳng có gì đặc biệt. Ngoài việc mọi người cứ thoải mái hát, thoải mái gọi nhau, thoải mái một số vi phạm nhỏ mà không bị phạt. Những ai đang trong thời kì kỷ luật được xem xét, nhẹ thì tha, nặng thì sau tết thi hành tiếp.
12 giờ đêm, vẫn nghe xa xa tiếng pháo hoa vọng lại, mọi người chúc nhau một năm mới mạnh khỏe, may mắn, sớm đi xử và mong sẽ được một mức án thấp nhất. Cán bộ quản giáo đi vào khu, chúc tết từng buồng, từng buồng một và mừng tuổi thêm vài điếu thuốc rồi đi ra. Có lẽ đó là những giây phút gần gũi giữa phạm nhân và quản giáo nhất.
Những ngày tết, thực sự là những ngày nhàm chán nhất, có những hôm muộn rồi chẳng thèm mở cửa, chỉ mở ra phát cơm rồi đóng. Có lẽ còn buồn hơn cả ngày thường.
Đầu năm, họp giao ban, chúc tết…v..v nên tầm mùng 10 mới bắt đầu đi cung. Ấy vậy mà ở trại, đến 15 âm mới mở lại căn tin để đi chợ. Thế là lại quay lại ăn cơm với đường, với xì dầu.
Mình với anh Đ có vẻ rất hợp nhau, 2 anh em có thể cùng nhau nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Câu chuyện từ tình yêu, chính trị xã hội đến UG. Từ tổng thống mỹ đến chuyện đường tăng đi thiển kinh, cả 2 có thể tâm sự không ngớt mồm. Mình hào hứng nghe anh kể chuyện về người yêu anh, một cô bé mang tên một loại hoa. Cả 2 yêu nhau từ rất lâu rồi. Ngày đó anh học lớp 11 - bé ấy thi vào lớp 10. Anh ấn tượng với bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, để rồi mang lòng vấn vương nhiều năm sau ấy. Cả 2 yêu nhau một tình yêu mà nghe xong mình cũng phải cảm phục, anh thi đỗ một trường Sài Gòn, xa nhau anh dường như không thể chịu nổi, cuối cùng anh lại bỏ về quê để ở bên cạnh người yêu. Anh nói dối mẹ rằng mình muốn ôn để thi lại vào trường Bách Khoa. Và cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng, để cả 2 cùng đạt được thành công. Ngày cả 2 lên Sài Gòn nhập học có lẽ là một trong những ngày vui nhất của cả 2 đứa.
Mối tình của họ kéo dài sang năm thứ 8 - một mối tình trải qua biết bao thăng trầm những tưởng sẽ có một cái kết viên mãn, nào ngờ đâu, có những người con gái khi ra ngoài xã hội, họ mới nhận ra rằng ngoài cái tình yêu đẹp và những triết lý sống viển vông. Họ cần có một chỗ dựa vững chắc, và người đó có lẽ chẳng phải là anh.
Giống như tên cô ấy, một loài hoa chỉ mọc ngoài miền bắc khi thời tiết giá lạnh, thì trái tim cô ấy đối với anh cũng giá lạnh. Cô ấy - người thân của cô ấy cũng quay lưng lại với anh. Ngày xưa, anh được chào đón như thế nào thì ngày nay anh lại bị xua đuổi như thế.
Trái tim anh vụn vỡ, và anh lại càng lún sâu vào những vết lầy…..
Mình hiểu cái cảm giác đó, thấu hiểu được nó. Ngày mình quay lại với người yêu mình, buổi gặp mặt ấy, mình đã từng nghĩ có thể vứt bỏ đi mọi thứ, thời gian, tiền bạc và cả những nỗi phiền muộn, chỉ cần ở bên cô ấy là đủ rồi… Thế rồi, khi mình rời xa cô ấy, mình nhận thấy rằng sẽ chẳng còn gì có thể làm mình buồn được nữa, vì có lẽ những nỗi buồn sâu đậm nhất mình cũng đã trải qua rồi.
Anh quen một người chuyên vận chuyển hàng từ Us về Vn. Qua vài lần tập tành, anh bắt đầu kiếm được tiền, có lẽ cái ngày bố anh cờ bạc bán đi 3 căn nhà cùng cái quán karaoke ấy, anh vẫn không quá quan trọng vấn đề tiền bạc. Nhưng giờ đây, khi bình tâm lại anh mới nhận ra rằng, mẹ anh bây giờ phải tần tảo dậy sớm thức khuya, để nuôi 2 anh em anh ăn học. Vậy mà, anh lại quá vô tâm.
Thế nhưng. Tiền ko phải do mình làm ra thì không biết quý trọng, anh vung tiền như để xóa đi những nỗi đau, để cặp kè với những em hot girl cấp 3 thích đàn đúm, đi bar nhưng không có tiền. Ở một nơi vùng quê nghèo ấy, xe đẹp, quần áo đẹp, anh tự nhiên trở thành tâm điểm trong mắt của nhiều thiếu nữ. Và anh đã yêu, nhưng một lúc 4-5 người. Giống như trả thù đời vậy….
Thật buồn cười, mối tình đầu của anh 8 năm, ở bên nhau cũng khá dài, vào nhà nghỉ cũng vài lần nhưng thực ra anh và cô bé ấy thực sự chưa bao giờ quan hệ theo đúng nghĩa của nó . Thế nên, với anh có thể nó vẫn còn một chút gì đó nuối tiếc, để rồi, anh dồn hết sự nuối tiếc của mình vào những cô người yêu sau này.
vì phần này có vẻ hơi dài, nên tạm thời sẽ tiếp tục sang p7 nhé mọi người. Trong trại, chuyện tình yêu cũng thú vị mà.. Mà vì đây lại là F17 - nên mình xin phép lan man chủ đề tình yêu thêm 1 phần nữa nhé… Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình
Phần 7. Bị bắt - chuỗi ngày hỏi cung và lệnh khởi tố.(Tiếp theo)