Nhật ký trong trại phần 7 - Những người bạn - sự bẩn tính, lật mặt (Tiếp theo)
Tác giả: Quân
Như đã hứa hôm qua. Hôm nay mình update luôn p7
Phần này lan man chút về tình yêu đi nhỉ? Kể chuyện tù nhiều rồi, tạm nghỉ lấy sức rồi viết tiếp vậy. Hôm nay chủ đề chính sẽ là tình yêu nhá…
***** mình viết lan man quá các bạn ạ, sắp xong p8 rồi mà thấy rằng chưa hết 8 tháng đầu tạm giam
….
Vì anh Đ chơi khá thân với mình, 2 anh em lại thường xuyên sớm tối tâm sự với nhau, cũng tiếc không phải puê đuê nếu không thì đã tốn dầu ăn lắm rồi, và thứ mà mình thích nghe nhất là những mối tình của anh.
Như mình đã kể, mối tình đầu của anh là với một cô bé ở quê, kém anh một tuổi. Nó đúng chất một mối tình học sinh ngây thơ và trong sáng. Đúng vậy, cái thời anh với mình, cấp 3 yêu nhau hôn nhau công khai thôi nó cũng đã là một cái gì đó ghê gớm lắm rồi. Mình cấp 3 thì đơn phương 1 bé gần nhà, sau bao lần cố gắng không thành, chẳng qua là vì mình chả giàu nhưng bù lại cũng chả đẹp trai, nên thất bại một cách ê chề, nên sau đó lên đại học vẫn còn zin nó là chuyện hoàn toàn bình thường…
Anh Đ và cô bé ấy cũng thế. Anh kể, vẫn còn nhớ những hôm cả 2 đứa hẹn nhau ngoài công viên, ngồi nắm tay nhau thôi cũng đã hạnh phúc rồi, tình yêu thời học sinh, có lẽ chỉ đơn giản là một cốc nước mát vội trao trong giờ ra chơi, cũng có khi chỉ là những mẩu thư viết vội vỏn vẹn chỉ có vài chữ em nhớ anh. Thế rồi, tận đến khi anh chuẩn bị lên Sài Gòn đi học, hôm ấy, anh mua một bông hoa hồng thật đẹp, hẹn nhau trốn tiết học thêm của cô bé ấy ra ngoài công viên. Anh tặng bé ấy bông hoa rồi đề nghị cô ấy nhắm mắt và vội đặt nên môi nụ hôn thật nhẹ nhàng. Haiz, kể đến đây tự dưng thèm quá mấy ông ạ, nhớ lại nụ hôn với mối tình đầu, chả hiểu sao mình cảm thấy nước bọt của cô ấy nó ngọt thế, đôi môi cô ấy sao nó ngon thế. . Thôi tiếp tục nhé. Thế rồi, anh lên Sài Gòn học. Phố xá phồn hoa đông người nhưng chẳng lấp được bóng hình người con gái anh hằng nhớ mong. Có lẽ trong những giây phút yếu lòng ( chả biết yếu thật ko - nhưng thôi cứ giả vờ là đúng đi ) anh Đ đã bất chợt nảy sinh tình cảm với một cô bé cùng lớp. Cả 2 nhanh chóng thân thiết với nhau, rất thân.
Anh kể, đó là một buổi trưa khi vừa xong tiết học, cả 2 rủ nhau về nhà trọ của anh. Vừa đóng cánh cửa lại thì cả 2 lao vào nhau như những kẻ chết đói vớ được đồ ăn. Bao nhiêu yêu thương dồn nén đến lúc nó phải bùng nổ. Thế là quần 1 nơi, áo 1 nơi. Cả 2 cùng ôm lấy nhau trong sự bỡ ngỡ đầu đời.
Nhưng chả hiểu sao nó vẫn khô!!? Ông anh đang loay hoay chả biết làm thế nào, cô bé kia thì xấu hổ nhắm tịt cả mắt, thì bỗng có tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng gọi của bà chủ trọ. Cô bé sợ xanh mắt ôm quần áo chạy vội vào nhà tắm, còn ông anh mặc vội chiếc quần đùi rồi he hé cửa tò mò ló đầu ra. Hóa ra là về phòng mở cửa, vui quá treo cả ổ khóa ngoài cửa nên bà chủ nhà qua nhắc. Hú hồn.
Ông anh đi vào nhà tắm, cả 2 cùng cười, chả hiểu sao do lúc ấy tâm trạng thoải mái, lại thêm vặn chút nước ở vòi hoa sen cho nó lãng mạn… Thế nên anh đã vào được cô ấy. Đấy là lần đầu tiên của anh. Hình bóng cô người yêu bé nhỏ nơi thôn quê, có lẽ hôm nay anh tạm quên đi một chút….
Và sau đó họ làm ….. rất nhiều .
Thế nhưng thời gian trôi qua, anh nhận ra rằng cái anh dành cho cô bé này chỉ là thứ thèm muốn xác thịt, còn tình cảm thật sự anh vẫn hướng về cô người yêu bé nhỏ nơi thôn quê… Thế rồi, liên lạc giữa 2 người cứ thưa dần, thưa dần, cho đến một hôm tự dưng anh lại muốn gặp cô bạn “cùng lớp” và tối hôm đó anh phóng xe qua, và anh hơi bất ngờ khi thấy cô ấy ăn mặt đẹp, đang đứng với một chàng trai, có vẻ họ đang chuẩn bị cho một buổi hẹn hò. Anh thấy rõ sự bối rối hiện lên trong mắt cô ấy, nhưng anh vẫn bình tĩnh mỉm cười nói :” Đ định qua mượn cuốn sách, nhưng thôi cậu đang bận thì để mai qua”.
Tối hôm ấy, cô gái gọi điện giải thích, thì anh hét vào điện thoại: “cô cút đi, đồ phản bội”. Và anh quyết định về quê, ôn thi lại một năm nữa để có thể được gần người mình yêu hơn.
Đó là một quãng thời gian đẹp, nhưng sau này khi 2 người chia tay, nó có thể chỉ còn là những niềm đau khi nghĩ lại. 8 năm không phải là ngắn để nói rằng đó là thứ tình yêu dại khờ nhưng chẳng là gì đối với cả cuộc đời của những con người chúng ta. Yêu nhau lâu dài, đôi khi nó làm cho nỗi đau nặng trĩu nhiều năm sau đó.
Có một lần, anh đánh bạo thò tay sờ lên ngực người yêu mình trong một lần hôn nhau. Thấy cô bé không phản kháng gì, anh quyết lấn tới. Thò tay luồn vào áo ra sau lưng, khi cô bé ấy chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bàn tay anh đã nằm chình ình trước ngực rồi. Một cái tát, rồi cô bé khóc, và 1 tuần dỗ dành mọi thứ mới đâu vào đấy. Và như sách đã từng nói, cái gì đã làm được lần đầu, thì những lần sau nó cũng sẽ dễ thôi - và thế là mối quan hệ của 2 người tiến lên khá tốt.
Họ trải qua những năm tháng đại học như bao nhiêu sinh viên khác, bên nhau những lúc vui, lúc buồn, ôm nhau ngủ, trao nhau những lời nguyện ước. Thế rồi, mọi thứ cứ êm đềm đến khi cô bé ấy gặp được một anh sếp chả có gì nổi bật ngoài đẹp trai và có tiền. Đúng vậy, đã đến lúc cô ấy nghĩ về tương lai của mình, bỗng chốc anh chỉ làm cho cô ấy và bạn bè thêm ngứa mắt. Em họ cô ấy còn nói thẳng là đừng bao giờ tìm cô ấy nữa…những hi vọng níu kéo cuối cùng đáp lại bằng cái chậu cây anh tặng cô năm xưa được ném thẳng vào sọt rác trước mặt anh. Ôm theo sự thất bại, anh mới thấu hiểu được bản chất của đồng tiền.
Nhiều người hỏi mình chơi UG có dễ không? Không dễ cũng không khó, không dễ vì đơn giản, mỗi người sẽ có một mánh riêng để kiếm tiền, chả ai muốn chia sẻ miếng cơm cho người khác, chẳng qua một lỗ hổng, 1 người khai thác kiếm tiền nó sẽ chả ai biết, nhưng khi cả trăm, cả ngàn người cùng làm, thì chỉ 1 - 2 ngày, bạn sẽ chả xơ múi được gì nữa. Vì thế, nó chả dễ dàng gì. Nhưng, nó cũng chẳng khó. Khi có người tận tình chỉ dạy cho bạn, thì mình tin sau 1 tuần thôi, bạn cũng dễ dàng kiếm được cả đống tiền. Đồng tiền kiếm dễ nên càng thu hút con người ta lún sâu vào nó, và anh cũng vậy.
Có tiền rồi, anh thay đổi đến chóng mặt, bán con Wave ghẻ đi mua con tay ga xịn xò, quần áo mới, giày mới, để quả tóc dài lai lai giữa Hkt với tài tử hàn quốc, xanh có, đỏ cũng có. Rồi bắt đầu đi tán mấy em cấp 3 ở những vùng quê nghèo miền tây.
Ở huyện ấy, có một em hotgirl xinh nổi tiếng, gia đình khá giả với vài căn biệt thự. Em ấy có lẽ sẽ trở thành một idol nếu như sinh ra vào thời nay. Tiếc sao bố em ấy lại là một tay cờ bạc ăn vào máu, những chiếc nhà cứ nối tiếp nhau đi, bố mẹ ly dị, em sống với bố trong một căn nhà gần như trống trơn. Em ấy xinh, xinh đến nỗi năm em học lớp 9, có một chiếc ô tô con đỗ trước cửa, một chú đeo kính đen tự giới thiệu mình là đạo diễn nổi tiếng muốn mời em lên Sài Gòn đóng phim. Em thu dọn đồ đạc vội vã theo người đàn ông xa lạ. 1 tuần sau người ta thấy em thất thểu về làng. Từ ngày ấy, em bỏ học đi làm. Nhưng cái tính ăn chơi nó ngấm vào người, em vẫn thường xuyên lên bar múa quạt mong một ngày đổi đời.
Khi có tiền, anh Đ cũng hay lên bar, anh và lũ bạn có quan niệm là trên bar ở quê toàn gái đú, gặp mồi ngon gọi cho vài chai rượu rồi tìm bãi đáp. Hôm ấy, anh thật sự ấn tượng với vẻ đẹp của hotgirl “phố huyện” nên đã ra ngỏ ý mời cả đội đi chơi.
Thế là cả lũ cùng nhau đi chơi, đi bơi, đi ăn, rồi lên bar quẩy tưng bừng. Đến khi say rồi, anh mới đèo hotgirl về phòng. Hôm ấy say nên cả 2 cùng vật ra giường và ngủ say.
Trưa hôm sau, khi mở mắt ra thì thấy bé ấy đã đang nằm đè nửa người lên anh, chiếc quần bò đã cởi ra tự bao giờ rồi, cái áo sơ mi thì phanh ra mấy cúc hé lộ bộ ngực phập phồng. Trong cái trường hợp đó, hẳn là nam thanh niên nào cũng có cùng chung một suy nghĩ. Và chuyện gì đến thì nó cũng đã xảy ra.
Cô bé ấy có giải thích rằng ngày xưa trèo cây, chẳng may trượt chân nên giờ nhìn nó như thế này. . Ai cũng biết nó là lời nói dối vụng về nhưng chả ai muốn bóc mẽ làm gì.
Hôm ấy, con bé chả hiểu cãi nhau gì với bố, nó quyết định bỏ đi. Và nó gọi cho anh.
Chả hiểu anh như thế nào nhưng anh đưa nó đi thuê nhà, mua cho nó 1 cái tủ lạnh, một cái điện thoại, và 1 - 2 hôm anh lại ghé qua chỗ nó một đêm. Anh cặp với nó cũng được 1 tháng, cho đến 1 hôm, anh đèo nó qua gặp mẹ, từ ngày bố mẹ nó ly dị, mẹ nó cũng đi cặp với giai lấy tiền. Chả hiểu sao, 2 mẹ con tâm sự gì với nhau, nó ra gặp anh và vòi bằng được chiếc điện thoại mới. Anh không đồng ý. Nó đập chiếc điện thoại trước mặt anh. Anh phóng xe đi thẳng, đó là lần cuối anh gặp nó, nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy nó cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, lắp pin…
Đứa thứ 2 mà anh ấn tượng là 1 bé sinh năm 92 ở đồng nai, bé ấy có khuôn mặt cực xinh. Làm bưng bê cho một quán nhậu mà đợt đó anh hay vào. Cô bé ấy có tật lười ăn, hôm ấy đang bưng đồ thì ngất do hạ đường huyết. Anh thấy thương nên có hỏi hạn, bé ấy kể được chị ở quê rủ lên đây làm, thế rồi lên đây được chủ quán cho tiền mua quần áo, mua điện thoại, rồi đùng một cái bắt viết giấy nợ 5 triệu và thế là em đang phải làm để lấy lương trả nợ.
Thế đấy, anh Đ mang ngay 5 tr vào gặp chủ quán, rồi mang xe ra chở em ấy về tận Đồng Nai.
Đó là 1 căn nhà, cũng không hề nhỏ nhưng trong chả có mấy đồ đạc gì. Nhà có khá đông chị em cùng mẹ ở với nhau - bố cô bé ấy đã mất, chỉ mới có mỗi bà chị cả có gia đình và chồng cũng ở rể luôn bên đấy. Hẳn là bạn phải biết, gia đình cô bé ấy cảm kích anh như thế nào, và họ ngầm đồng ý việc anh và bé ấy quen nhau. Vậy là, anh hay phóng xe về tận nhà cô bé ấy hằng tuần, và ở lại đó. Nhà cô bé ấy rất vui vì mỗi lần về anh lại mua cho cả đống quà, rồi lại cho chồng bà chị cả vay chút tiền để ăn tiêu…
Anh miêu tả về cô bé ấy, có khuôn mặt xinh, ngực hơi lép, và có tính khá trẻ con vì lắm lúc còn đi ăn dỗ kẹo của trẻ con hàng xóm.. Có lẽ anh vẫn nhớ như in hôm ấy. Phóng xe từ Sài Gòn về, ăn uống xong tất cả mọi người cùng nằm ở phòng khách xem ti vi. Đến khuya, mẹ cô ấy và vợ chồng anh chị cả đều đã về phòng, còn lại 4 người, 2 chị gái, bé ấy và anh cùng ngủ dưới sàn phòng khách. Khi mọi người bắt đầu ngủ say, cả 2 lao vào nhau. Trao nhau những nụ hôn, những sự đụng chạm, bàn tay anh một lần nữa lại run run khi khám phá những vùng đất mới…
Đêm hôm ấy, anh bị bóng đè. Anh lơ mơ thấy một người đàn ông ngồi vắt vẻ trên ban thờ bố cô bé nhìn anh. Anh sợ, nhưng sợ ma thì ít mà sợ mất gái thì nhiều. Thế là anh lại ngồi vẽ ra một kế hoạch… Cô bé này có một cái tật, đấy là hiếu thắng. Vì thế nên nếu bạn bảo rằng tin chắc cô bé ấy không làm được cái gì, thì cô bé ấy chắc chắn sẽ cố gắng làm việc đó bằng mọi cách. Và thế là, cô bé ấy đã vào nhà nghỉ và ngủ với anh, chỉ bằng một vài câu thách khích tướng..
Nhưng mối quan hệ này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, có thể vì khoảng cách xa, cũng có thể vì anh chẳng toàn tâm toàn ý, một ngày nọ anh phát hiện ra cô đang nhắn tin tình cảm với một người con trai lạ trên chính chiếc điện thoại anh mua cho cô, anh lặng lẽ biến mất như chưa hề tồn tại.
….
……..
Vâng, bạn biết đấy, còn có nhiều mối tình, thứ 4, thứ 5, thứ 6… Đến thứ n. Kể ra đây chắc 3 phần nữa cũng chẳng hết. Mình kể chủ yếu để các bạn thấy, đó là thực tế trong cuộc sống. Chả có gì màu hồng, cũng chẳng có con đường nào là bằng phẳng.
Tiếp tục quay lại buồng giam, hết tết, cuộc sống lại trở lại bình thường. Chúng tôi lại tiếp tục cái cuộc sống tiết kiệm, tiết kiệm nhất có thể, vì 1tr8 mà cả 4 người phải ăn trong 1 tháng thì nó thật sự là khó khăn.
Hôm ấy, anh nghe tin mẹ anh bay ra thăm, có gửi anh vài bộ quần áo và chút tiền. Nhà anh nghèo lắm, đợt đó có một người bạn anh, cũng trong UG đã mua cho mẹ anh cặp vé. Có lẽ bà cũng khá buồn vì không biết rằng sẽ chẳng được gặp anh khi còn đang trong giai đoạn điều tra. Chiều hôm ấy, anh nhận được vài bộ quần áo cũ mà anh để ở quê gửi vào. Mình phát hiện ra trong túi quần có một mẩu giấy nhỏ.
Nôi dung chỉ có vài chữ: “ anh ở trong đó cố gắng sống tốt, em và mẹ luôn lo lắng cho anh. Yêu anh”
Đầu tiên, mình cảm thấy biết ơn vị cán bộ nào đã để lại mẩu giấy đó. Quả thật là đồ đạc qua cửa được kiểm tra rất nghiêm, vậy mà qua 2 lần kiểm soát, mẩu giấy ấy vẫn ở đây. Chứng tỏ họ cố tình bỏ nó lại cho anh. Khi đọc xong mẩu giấy ấy, anh leo lên giường mà nằm, không nói gì cả. Mình biết, anh hối hận nhiều lắm, nhớ mọi người lắm….
Đến tối, anh mới rỉ tai mình, chả biết chữ của ai em ạ . Rồi anh leo lên giường ngủ tiếp. Sáng hôm sau, mình thấy tự dưng anh vỗ đùi rồi nói, đúng rồi, nhớ ra rồi. Thì ra đây là một cô bé, mà anh chỉ quen qua đường, chẳng hi vọng gì cả, vậy mà cuối cùng sau cả năm trong trại, cô ấy lại theo mẹ anh ra đây thăm anh. Cuộc sống quả là những bất ngờ.
Tết xong, lão C nghiện đi xử, 14 năm. Lão cứ nghĩ mình chỉ 2 - 3 năm thôi, vì với lão, lão chỉ bảo rằng tao đi chở khách xe ôm kiếm tiền, chứ có đi buôn ma túy đâu mà 10 năm. Ấy vậy mà tòa không nghe lão. Cho lão ăn cái án 14 năm có lẻ. Nhưng lão có vẻ không buồn cho lắm, vì hôm nay trên đường về buồng, lão nhặt được hẳn 3 điếu thuốc.
Lão già rồi, nghiện thuốc, nhưng chả khác gì nghiện ma túy. Lão sợ tắm, mùa đông rét, lão chỉ tắm 1 lần 1 tháng. Lão nằm 1 góc, huýt sáo, còn 1 tay thì gãi ghét xong vê thành cục bỏ tọt vào wc. Nói, chửi mãi rồi cũng chán, phí lời. Và cũng thật buồn cười vì lão có thêm cái tật bủn xỉn keo kiệt. Gia đình gửi đồ vào, lão ấy giấu đi. Từ chai mắm đến hộp sữa bột, gói bánh. Hôm dọn đồ, thấy gói bánh, mình thấy gói bánh bóc ra ăn gần 1 nửa, lão chả dám nói. Còn hộp sữa bột, lần đầu tiên lão hí hửng mang nước bể ra pha ( buồng tôi chả đăng ký nước - uống nước bể cho đỡ tốn tiền ) và hôm đó lão ngồi nhà vệ sinh 4 lần.
Ấy vậy lão vẫn để cái hộp sữa đầu giường. Mình vẫn nhớ như in cái buổi trưa hôm ấy, tưởng mọi người đã ngủ rồi, lão nhổm dậy, sau khi ngó một vòng cho yên tâm, lão thò tay với lấy cái nuôi rồi đổ sữa bột ra xúc ăn vã. Chẳng biết do vội, do sợ bị phát hiện hay do cái gì. Chỉ nhớ khi lão nằm xuống thì lão ho, và sữa phụt ra dính đầy lên mặt.
Mình với anh Đ bấm nhẹ vào chân nhau, rồi giả vờ xoay người vào tường ôm bụng nén cười….
Anh Đ kể với mình rằng, ngày đầu tiên vào buồng, anh có mang theo được vài trăm K, lúc ấy lão ấy ở với 1 người nữa không có sổ, và tất nhiên 2 người của ai người nấy ăn. Lão biết anh có chút tiền, người kia bảo anh mua chăn, mua màn và các thứ đồ dùng cá nhân đi. Thì lão C nghiện ra gàn, bảo là thiếu thì trại phát, còn lại cứ mua thịt mà ăn, tội gì!! Thế rồi đến khi tiền trong sổ hết, ai lại ăn chỗ của người đó. Có lần, lão kia tức quá, đang cầm tô canh từ cửa vào, giả vờ trượt chân úp thẳng cả bát lên đầu lão C nghiện. Đêm ấy, lão không có chăn để đắp nên phải chịu rét. Sau này mình vào, thấy mình có vẻ hung hăng vụ sổ sách, lão ko dám hé răng vụ ăn riêng. Có lẽ nếu lão bảo ăn riêng thì mình cũng sẽ tặng cho lão vài cái đấm..
May sao sau khi xử, đúng 15 ngày lão không làm đơn chống án nên được đưa sang phòng chờ đi trại. Bọn mình dọn rửa phòng rồi sắp xếp lại chỗ ngủ.
Hôm sau buồng mình lại có lính mới.
Phần 8. Lật Mặt