Nhật ký trong trại phần 8 - Lật mặt

Nhật ký trong trại phần 8 - Lật mặt

Tác giả: Quân

Như đã hứa, mình lại up tiếp hôm nay. Các bạn thông cảm vì mình type bằng đt nên ko nhanh được.
Lính mới.
Buồng mình có thêm lính mới. Đó là một cậu sinh năm 92 quê T.H nhưng đang học trên TN tên là H. Cậu chơi với 1 team, trong đó có 1 thành viên là con 1 ông trùm có tiếng trên tp cậu học. Một ông trùm thực sự, đi lên từ một tên cướp vào tù ra tội, sau này rửa tay gác kiếm, mở được một loạt công ty khách sạn có tiếng tăm và được các báo đài mô tả như một tấm gương để bao nhiêu người lầm lỡ noi theo.

Vào 1 ngày do tranh nhau vấn đề bảo kê một bãi cát, đội của H* đi đánh nhau với đội bên kia, kết quả do chủ quan lên đội cậu thua, chạy lên sà lan rồi trốn xuống sông bơi. Chẳng may 1 thành viên trong đội cậu không biết bơi và bị chết đuối. Do quan hệ tốt và thực ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Nên mọi chuyện cũng có vẻ đã êm thấm và chìm xuồng. Cho đến một ngày trên đó xảy ra một việc chấn động, công an trên bộ được điều động xuống tỉnh kiểm tra, tất cả dân anh chị trong tỉnh đều được điểm danh, chỉ mặt, những vụ hồ sơ cũ dang dở được mở lại điều tra. Và H* và đội bạn được bế vào đây một cách rất nhanh chóng… Dù đánh hơi được việc chẳng lành. H* cùng một cậu bạn quyết định chạy trốn. Sử dụng sim rác, xuống HN với suy nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cậu trốn trong các nhà nghỉ và không ló mặt ra ngoài. Tưởng rằng đã thoát, hôm ấy, cậu lên mạng và setup được một quả kèo với một em nữ sinh năm nhất mới quen, hôm ấy cậu mời em ấy đi uống nước. Buổi gặp mặt khá vui vẻ và có lẽ em ấy kết cậu lắm rồi, cậu chắc mẩm chỉ 1 tuần thôi là 99% có thể đưa em ấy vào nhà nghỉ. Đang hí hửng đi trên phố, thì bỗng dưng có 2 người túm lấy 2 bên tay, hỏi :”anh có phải là H* không” cậu lắc đầu bảo nhầm người rồi, vậy mà họ vẫn bẻ ngoặt tay cậu về sau rồi móc lên đó một chiếc còng bóng loáng . Cô bé ấy cũng được đưa về và sau 24 giờ khóc sưng cả mắt, bé ấy được thả và chắc sau này sẽ chẳng dám quen một ai trên mạng một cách dễ dàng như thế nữa.
có một câu nói mà H* vẫn nhớ, đó là khi các anh cảnh sát nói rằng:” mày thấy ko? Mày đi đâu tụi tao chả biết, hôm nay đến gần chỗ tao nên tiện tao bắt thôi.” và từ ngày H* vào, mình với H* chia nhau rửa bát..
Một hôm chán không biết làm gì, mình quyết định đục cái lỗ mica đằng sau buồng ra. Lấy một đoạn dây, mình cột 3 chiếc bàn chải vào. Kê vào miệng lỗ và bụp. Miếng mica tung ra và rơi xuống đất. Mình tự nhủ vậy là tốt, từ nay gọi ra đằng sau đỡ phải gào mồm.
Ấy vậy mà đời không như mơ. Con bà nó. Buồng mình bị kỷ luật. 1 thằng ở mặt sau nó xin giấy làm đơn tố cáo mình. Vâng, thằng đó làm công an chống ma túy của thành phố, và rồi đi lo chạy án, nhưng vụ án đó quá lớn nên cu cậu cũng bị bế vào đây luôn. Dù bị kỷ luật đóng buồng nhưng không cắt nước, nhưng cả buồng rất hả hê, vì cái hành động đó quả thật khiến mọi người ngứa mắt. Và ông anh ở cùng bên phòng đó dọa đấm nó, may có mọi người can. Cán bộ thấy ồn ào nên qua đó quyết định khám buồng. Và phát hiện ra dao cạo - gương. Toàn đồ nguy hiểm, và thế là cu cậu bị bế đi cùm…
Khám buồng - tiếng lóng ở trong trại gọi là đập buồng. Theo nguyên tắc thì hằng tháng ít nhất có 1 lần sẽ đi đập buồng toàn trại. Còn lại có thể nó là bất thình lình bất kỳ lúc nào. Vì thế, có đồ vi phạm là chúng mình phải luôn tìm cách dấu đồ thật kỹ, thật kỹ để không bị mất. Đơn giản như buồng mình có 1 con dao, đó là 1 cái cán của cái dĩa được đập bẹp mỏng dính và mài sắc. Được dùng để cắt thịt thành miếng nhỏ để dành cho hôm sau, và bọn mình dấu nó trong một khe hở khá nhỏ giữa 2 phần của cánh cửa.
Thông thường ở đây, đập buồng sẽ có khoảng 30 người vào khu để khám, mỗi buồng sẽ có 3 - 4 người vào khám. Tất cả mọi người sẽ phải ra trình diện ngoài lồng khỉ. Tất cả đồ đạc sẽ được kiểm tra đến từng milimet một. Và tùy những đồ vi phạm, có thể bạn sẽ bị kỷ luật…
Đợt kỷ luật của buồng mình là 1 tuần. Nó chỉ hơi bí bách nhưng cũng ko sao cả. Hôm ấy, mình được cho cả đống cafe. Ông anh cách đó 1 buồng bảo sẽ đun nước cho mình, vì bên mình chả có bật lửa. Và thế là, cả ngày hôm đó mình kéo 20 mét dây. Để chuẩn bị cho công cuộc “ chạy xe”
Chạy xe, vâng nó là 1 cách chuyển đồ khá tinh túy của tù. Buổi sáng, bạn có thể nhờ các phòng bên chuyển giùm đồ đạc qua các phòng cho nhau, nhưng buổi đêm, khi đã bị nhốt vào trong buồng rồi. Và trò này đã được phát minh ra. Đầu tiên, bạn cần có dây thật dài, phải dài đảm bảo để thừa đến được nơi cần đến. Và tất nhiên, buồng bên kia cũng vậy. Sau đó, là 1 quả bóng, thường chúng mình sẽ chế quả bóng từ 1 chiếc tất, phải làm sao cho nó thật tròn, và nặng 1 xíu, có độ lớn tốt nhất là hơn củ hành tây. Đoạn dây sẽ được nối với quả bóng đó.
Tiếp theo, là kỹ năng ném bóng. Cái này phải học. Đầu tiên bạn cho tay khỏi cửa, ném quả bóng về phía song sắt phía chéo của buồng. Sao cho chui qua được cái song sắt càng xa chỗ bạn đứng càng tốt. Đêm đêm, khi nghe tiếng “pưng pưng” của song sắt, là biết rằng mọi người đang chạy xe. Khi quả bóng đã ra ngoài hành lang rồi, ta sẽ lựa thật khéo léo đoạn dây, giật mạnh 1 cái rồi thả tay ra. Quả bòng bị giật mạnh sẽ bật ngược lại và lăn về 1 phía, sau đó ta lại giật tiếp, quả bóng sẽ lại bị giật về hướng đối diện và lăn ra 1 đoạn dài hơn. Phát thứ 3 là phát quan trọng, ta phải giật đủ mạnh, để quả bóng có thể lăn đến được nơi cần đến. Và ở đây, 1 người tù lão luyện đưa quả bóng đi dọc ngoài hành lang trên 20m là chuyện bình thường.
Phía bên kia khi nhận thấy quả bóng nằm trước khu vực buồng mình rồi, họ sẽ tiến hành câu dây. Truyền thống họ chỉ nhau sẽ là lấy 1 chiếc bàn chải đánh răng, buộc vào ngay cổ bàn chải và ném ra ngoài, rồi kéo từ từ lại sao cho 2 đoạn dây móc vào nhau. Khi bạn móc được dây của đối phương, bên họ sẽ nhả dây để bạn có thể kéo được dây của họ vào phòng. Sau khi kéo được dây vào. Ta đã có thể buộc đồ cần gửi, rồi buộc đầu dây của mình vào dây của họ, để làm một cái gần giống như ròng rọc chuyển đồ - và mình sau một hồi đã nghiên cứu làm hẳn một cái lưỡi câu dây. Mình lấy cái nắp nhựa của cái bình nước 20 lít, cưa nó thành một cái giống như lưỡi lục để câu cá, sau đó buộc quả bóng nặng vào đầu. Với cái lưỡi câu này, mình có thể câu dây ngoài cửa vào chỉ trong vòng 10s, so với việc câu dây kiểu cũ bằng bàn chải thì nhanh hơn gấp mấy lần.
Tối nào mình cũng được chuyển nước nóng để uống cafe, rồi chém gió chuyện tình yêu, tình báo, tình bạn, tình đồng chí đến đêm
Thoáng cái, 7 ngày kỷ luật cũng hết, hôm nay lại được ra ngoài để hít thở cái không khí thoáng đãng.
Thế nhưng đời chả như mơ, đêm hôm ấy, đang chạy xe thì bị bắt.
Bình thường thì chả sao đâu, lẽ ra chạy xong rồi thì ông anh phòng giữa bảo cho anh nhờ xe một tí, gửi cho ông bên kia tí thuốc lào. Mình đã can vì bảo rằng nghe tiếng chìa khóa. Có thể là cán bộ, thế mà ông kia không nghe. Còn xẵng giọng:” tầm này sợ ếu gì cán bộ, đây này, thuốc lào đây này, là máu khô đấy” vừa nói xong thì một ông đại úy mập ú đứng trước cửa buồng túm lấy đầu dây và bảo mình “ buông tay”.
Bình thường thì cũng chẳng sợ lắm, nhưng lão D phó ct thì cuống cả lên. Vì lão biết ông anh ở buồng bên kia sắp đi xử nên biên cho ông anh 1 bức thư nhờ gửi một số tin tức ra ngoài cho người nhà. Bức thư vẫn còn buộc ở đầu dây chưa kịp chuyển sang thì bị túm mất rồi. Quả tai nạn này khá đen - dù lâu lâu cũng có, có những quả tai nạn khá buồn cười, khi đang giật để điều khiển quả bóng thì quả bóng bỗng tuột dây và lăn lông lốc, có 1 trường hợp giật mạnh quá đập giữa ngực một ông cán bộ đang đi kiểm tra .
Lại tiếp tục đóng buồng thêm 1 tuần nữa và còn bị tịch thu cả bút, vì phải có bút mới viết được thư. Cảm giác kỷ luật lần này không được vui lắm.
Như các bạn đã biết, mình ký lệnh tạm giam 4 tháng, và thường thì tất cả mọi người ở đây đề là lệnh 4 tháng. Hôm ấy, anh Đ tính ra là ngày cuối cùng của lệnh, không biết liệu có được tại ngoại không - ngày đó chúng mình vẫn ngây thơ nghĩ rằng, nếu như, không quá nghiêm trọng thì khi điều tra xong biết đâu mình sẽ tại ngoại. Ấy vậy mà đời không như mơ. Đầu giờ trưa, anh Đ được đưa hẳn 1 tờ lệnh tạm giam thêm 4 tháng nữa. Lần thứ 2 mình thấy anh leo lên giường vắt tay suy nghĩ.
Một đêm nọ, mình bị bóng đè, có lẽ là vậy. Mình mở mắt, thấy mình dường như nằm trong một cái bể nước, hoặc cũng có thể là một ngôi mộ lớn. Có ánh trăng chếch chếch vào. Cố gắng lắm, nhưng không thể vùng dậy được, quay sang trái thì bỗng giật mình, một cái xác đang nằm đấy. Mồm lẩm bẩm một cái gì đó mà khi mình căng tai lên nghe chỉ loáng thoáng mày biết tao là ai ko? Tao là…( tiếng rì rầm rì rầm) rồi bốp 1 cái. Mình mở mắt bật dậy tai vẫn ong ong. Giống như 1 cái tát hay một cái đấm vào mặt, vẫn còn rát. Căn phòng vẫn im ắng. Mọi người vẫn thở đều. Mình đứng dậy, ngó đầu qua cửa. Nghe nói rằng có nhiều người thấy những hồn ma đói ăn hay ngửa tay xin cơm ngoài hành lang. Nhưng nhìn mãi chẳng thấy.
Hôm sau mình đi cung, ký thêm 1 lệnh 4 tháng.
Hôm đấy, lại nằm nhớ người yêu. Cái hẹn anh đi 3 tháng rồi về, ấy vậy mà hơn 3 tháng rồi, mình vẫn ngồi đây vô định nhìn những song sắt.
Bóc lấy 1 lớp giấy mỏng ra, mình quyết định viết 1 bức thư. Nếu một ngày nào đó có cơ hội, mình sẽ gửi bức thư này cho em ấy. Mong rằng khi đọc được những dòng chữ này em ấy sẽ không còn ghét, còn hận mình nữa. Mình viết mong rằng em hãy hạnh phúc, hãy tìm một người xứng đáng với tình yêu của em. Cuối thư mình chốt lại lời xin lỗi và kèm số điên thoại của em. Mong sao sẽ có người giúp mình gửi tới em. Mình gấp nhỏ nó vào và nhét vào giữa đống bông của chiếc gối.
Mọi chuyện tưởng như ổn cho đến khi lão D phó ct được điều tra cho lưu ký vào. Có sổ, có tiền lão quay ngoặt 180 độ luôn. Đầu tiên hắn ra mặt khi ông anh Đ và thằng em H* vì không có $. Sau khi ăn xong là vứt đồ đó lên giường vắt chân huýt sáo. Và chả hiểu sao, hắn bắt đầu quay sang phòng khác chém gió, hắn nổ phải ngang Quảng nổ khi giới thiệu Bphone vậy. Hắn kể hắn quen ông cục trưởng bên cục cảnh sát, hằng ngày đi đánh cầu lông với ông, chỉ cần gọi 1 cuộc điện thoại thôi, là hắn ra khỏi nơi này phút mốt. Hôm sau hắn lại chém ở cái đất HN này, lão nắm như lòng bàn tay, không có chỗ nào là hắn ko biết. Ấy vậy, cả mấy tháng tù của lão chỉ biết đến mỗi đường Phạm Hùng với cái trung tâm hội nghị quốc gia là của HN, còn lại lão bảo chục năm rồi chưa qua nên quên. Hắn cứ chém, ấy vậy mà ông chú ở phòng bên cứ thích hắn, có lẽ vì cũng xêm xêm tuổi nhau. Ông chú tìm cách xin hắn sang ở với ông….
Nói chút về ông chú phòng bên, tên là C. Vào những năm 1986, ông chú C đã là 1 tay giang hồ hảo hán có tiếng…, hôm ấy 1 thằng đàn em ông chú bị cắm sừng. Trong đêm cả 2 anh em về tận quê cô gái và sau buổi dằn mặt ấy đã không quên xin cô gái ấy 1 bên tai. Trong lúc rời khỏi làng, cả 2 đã bị công an xã chặn lại. Và lúc đó, thằng đàn em của ông chú đã rút súng chơi thẳng vào đồng chí công an kia. Thế rồi, cả 2 cùng trốn nã khắp các nơi từ đó đến nay. Cuộc đời ông chú cũng là cả đống thăng trầm, có một câu chuyện cười mà ông chú nhớ mãi. Đó là một lần đi tranh dành một bãi, cả 2 bên đi rất đông. Ông chú dắt theo con K54 đã lên nòng vào túi. Khi gặp nhau định lao vào thanh toán thì súng nổ, thế là cả 2 bên cùng rút. Ông chú đang tự hỏi là sao bọn bên kia bắn chuẩn thế, bắn thẳng vào đùi ông chú. Về đến nhà mới biết rằng, hóa ra súng của ông chú cướp cò bên tự bắn vào chân.
Ông chú lên mấy tỉnh biên giới, cặp với hẳn 3 bà, và trở thành 1 đầu mối quan trọng trong một đường dây ma túy lớn. Ông chú từ đó nghiện, nghiện hàng trắng luôn. Chú kể rằng mua hẳn vài bánh vứt ở nhà để hít dần. Cô bồ thứ 3 của ông chú cũng nghiện, cũng bị bắt với một đống hồng phiến… Ông chú hay nói với mọi người rằng, 10 tỷ mà lo được xuống chung thân, ông chú lo ngay.
Ở phòng, 3 anh em mình quyết định tẩy chay lão D phó ct. Bọn mình gần như ăn riêng, xong cả 3 ngồi 1 góc chém gió. Coi như lão ko tồn tại. Và cuối cùng, lão muối mặt xin chuyển buồng. Và lão được chuyển sang phòng bên, đáp ứng yêu cầu của ông chú C.
Bọn mình vui lắm. Đó là lý do đáng để ăn mừng. Hôm đó 3 người còn quyết định mua thêm bộ bài về đánh để giết thời gian, hơn 100k bộ bài được quy thành mấy chai mắm và hộp trà chanh trong sổ lưu ký. 3 anh em cứ quây quần chơi bài, mình học thêm được môn tiến lên miền nam, big, xì tố… Quả thật rất vui.
Duy chỉ có một điều, đó là anh em đói.
Đơn giản vì 3 người, hiện tại chỉ có mình là có sổ. Và sổ hiện tại chỉ được gửi là 900k. Như vậy nếu chia đều ra các ngày thì mỗi người chỉ có 10k/1 ngày tiền mua thức ăn. Và thế là gần 3 tháng trời, cả 3 anh em mình trung thành với món cá kìm : 35k nửa kg. Nó được kho qua với muối, khá mặn nhưng đủ để ăn dè. Đến bữa anh em lại lấy 2 - 3 con cá gỡ xương ra, dầm với nước mắm và ăn. Quả thật nửa cân cá ấy nhiều lúc ăn 2 ngày liền không hết vì nó quá mặn. Nhưng không sao, 3 anh em vẫn rất vui vẻ và không có gì phải phàn nàn cả. Tự giác cũng ấn cho bọn mình nhiều cơm hơn, phải gọi là rất nhiều cơm hơn mới đúng. Chỗ không ăn hết đêm anh em lại trộn với đường để ăn. Gì chứ ở đây đường không thiếu. Hằng tháng đều phát cho phạm nhân nhưng đa phần không lấy. Thế nên xin về ăn nhiều ko hết. Đã thế hằng tháng quà gửi vào, anh em các phòng bên đều cho buồng mình ít quà, người thì hộp bánh, người thì lương khô nên bọn mình cũng khá ổn. Nhiều lúc đi chợ, anh em nó lại chia cho nửa suất giò chả, nửa suất thịt đậu. Chưa bao giờ, mình quên những sự giúp đỡ của những anh em ấy…
Còn về bên ông chú C ở bên, đến lúc nhận ra bộ mặt thật của lão D phó ct thì cũng đã muộn. Muốn chuyển buồng cũng ko được. Đành phải bấm bụng mà ở thôi.
Phần 9. Lại chuyển buồng

Bình Luận